0 chữ
Chương 50
Thế giới 1 - Chương 50: Tên du côn trong truyện niên đại
Lúc này, một bà cụ đang lau mắt cho cháu trai thì bị người bên cạnh để ý, tò mò hỏi:
“Cháu nhà bà sao thế? Mắt sưng vù cả lên rồi kìa.”
“Sáng nay ra chợ huyện, nó thấy tiệm Cung Tiêu Xã bày bán đồ chơi, cứ đòi mua cho bằng được.” Bà cụ bất lực, thổi phù một cái lên mũi thằng bé rồi dỗ dành:
“Khóc cái gì mà khóc, có phải không cho mua đâu? Bà đã mua cho rồi còn gì. Mai mốt lại lên huyện, bà mua cái khác cho nữa là được.”
“Đồ chơi thì thiếu gì, không mua được cái đó thì mua cái khác chứ có sao đâu.”
“Không được, con chỉ thích cái kia thôi!” Thằng bé lại bắt đầu rơm rớm nước mắt. “Con chỉ muốn cái máy bay kia, chỉ cái đó thôi!”
“Được rồi được rồi, mai bà bảo ba con đi mua cho.” Bà cụ dỗ lấy dỗ để.
“Nhà bà chiều con thật đấy.”
Bà cụ cười khổ:
“Nó mà cứ khóc hoài thế này, sớm muộn gì cũng hỏng đôi mắt. Cũng may món đồ chơi kia không đắt lắm, thỉnh thoảng chiều nó một chút cũng chẳng sao. Phải nói, cái món đồ chơi đó đúng là thú vị thật, bảo sao đứa nào cũng mê tít.”
"Có nhiều người mua đến vậy sao?"
"Cung Tiêu Xã chật kín người, mấy đứa nhỏ thì cứ nhao nhao đòi mua cho bằng được. Dù mấy món đó chẳng phải đồ gì đắt đỏ, nhưng người mua thì đúng là không ít."
"Thế mà gọi là không đắt à? Chỉ cần bán một cái là đủ mua thịt ăn mấy bữa đấy! Nếu chỉ một hai hào thì ta còn có thể bỏ tiền ra mua cho con cháu, chứ đắt hơn thì chẳng thà mua ít đồ ngon cho chúng ăn còn hơn." Một người nghe được giá cả liền lắc đầu nguầy nguậy, nói luôn rằng nếu là nàng thì nhất định chẳng nỡ bỏ tiền.
Một bà béo bên cạnh như sực nhớ ra điều gì, liền chen vào: "Phải rồi, Tô Lâm không phải đang làm việc ở xưởng đồ chơi sao? Chẳng lẽ mấy thứ kia là do nhà máy họ làm ra?"
"Đừng nhắc nữa." Có người trừng mắt liếc bà ta một cái, hạ giọng nói: "Biết bà với nhà họ Phan không hòa thuận, nhưng hôm nay là ngày vui của người ta, đừng lôi Tô Lâm vào nữa, kẻo khiến cả đám khó xử."
Bà béo hừ mũi, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào nữa.
Thật ra bà ta đúng là chẳng ưa gì nhà họ Phan. Trước kia Phan Hiểu Dung được cả thôn khen ngợi là người giỏi giang, cái gì cũng tốt. Nhưng đó là do có người làm nền cho ả nổi bật.
Đã có người làm nền thì dĩ nhiên sẽ có kẻ bị đem ra so sánh, mà người đó không ai khác chính là con gái bà ta.
Từ nhỏ, Phan Hiểu Dung đã khéo léo, tinh ranh, cố ý dùng con gái bà ta làm cái bóng để tôn lên bản thân, khiến con gái bà thà gả đi xa còn hơn phải ở lại trong thôn chịu đựng ánh mắt của ả.
Chỉ là, nói gì thì nói, bà vẫn thấy tò mò về món đồ chơi có thể khiến đám trẻ con rần rần đến vậy.
Theo bà nghĩ, đồ chơi thì chẳng phải mấy thứ cũ kỹ, bình thường đó sao? Trước kia cũng đâu thấy lũ trẻ con đòi hỏi rầm rộ đến thế.
Bà béo nào hay biết, lúc này trước cửa chính Cung Tiêu Xã đã vang lên tiếng khóc om sòm.
Lũ trẻ thấy bạn khác có món đồ chơi ấy thì đứa nào cũng nằng nặc đòi bằng được, nhưng khi biết đã bán hết sạch thì lập tức òa khóc.
"Con muốn mà! Hu hu hu hu…"
"Mẹ mua cho con đi, con hứa sẽ ngoan mà."
“Cháu nhà bà sao thế? Mắt sưng vù cả lên rồi kìa.”
“Sáng nay ra chợ huyện, nó thấy tiệm Cung Tiêu Xã bày bán đồ chơi, cứ đòi mua cho bằng được.” Bà cụ bất lực, thổi phù một cái lên mũi thằng bé rồi dỗ dành:
“Khóc cái gì mà khóc, có phải không cho mua đâu? Bà đã mua cho rồi còn gì. Mai mốt lại lên huyện, bà mua cái khác cho nữa là được.”
“Đồ chơi thì thiếu gì, không mua được cái đó thì mua cái khác chứ có sao đâu.”
“Không được, con chỉ thích cái kia thôi!” Thằng bé lại bắt đầu rơm rớm nước mắt. “Con chỉ muốn cái máy bay kia, chỉ cái đó thôi!”
“Được rồi được rồi, mai bà bảo ba con đi mua cho.” Bà cụ dỗ lấy dỗ để.
“Nhà bà chiều con thật đấy.”
Bà cụ cười khổ:
"Có nhiều người mua đến vậy sao?"
"Cung Tiêu Xã chật kín người, mấy đứa nhỏ thì cứ nhao nhao đòi mua cho bằng được. Dù mấy món đó chẳng phải đồ gì đắt đỏ, nhưng người mua thì đúng là không ít."
"Thế mà gọi là không đắt à? Chỉ cần bán một cái là đủ mua thịt ăn mấy bữa đấy! Nếu chỉ một hai hào thì ta còn có thể bỏ tiền ra mua cho con cháu, chứ đắt hơn thì chẳng thà mua ít đồ ngon cho chúng ăn còn hơn." Một người nghe được giá cả liền lắc đầu nguầy nguậy, nói luôn rằng nếu là nàng thì nhất định chẳng nỡ bỏ tiền.
Một bà béo bên cạnh như sực nhớ ra điều gì, liền chen vào: "Phải rồi, Tô Lâm không phải đang làm việc ở xưởng đồ chơi sao? Chẳng lẽ mấy thứ kia là do nhà máy họ làm ra?"
Bà béo hừ mũi, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào nữa.
Thật ra bà ta đúng là chẳng ưa gì nhà họ Phan. Trước kia Phan Hiểu Dung được cả thôn khen ngợi là người giỏi giang, cái gì cũng tốt. Nhưng đó là do có người làm nền cho ả nổi bật.
Đã có người làm nền thì dĩ nhiên sẽ có kẻ bị đem ra so sánh, mà người đó không ai khác chính là con gái bà ta.
Từ nhỏ, Phan Hiểu Dung đã khéo léo, tinh ranh, cố ý dùng con gái bà ta làm cái bóng để tôn lên bản thân, khiến con gái bà thà gả đi xa còn hơn phải ở lại trong thôn chịu đựng ánh mắt của ả.
Chỉ là, nói gì thì nói, bà vẫn thấy tò mò về món đồ chơi có thể khiến đám trẻ con rần rần đến vậy.
Bà béo nào hay biết, lúc này trước cửa chính Cung Tiêu Xã đã vang lên tiếng khóc om sòm.
Lũ trẻ thấy bạn khác có món đồ chơi ấy thì đứa nào cũng nằng nặc đòi bằng được, nhưng khi biết đã bán hết sạch thì lập tức òa khóc.
"Con muốn mà! Hu hu hu hu…"
"Mẹ mua cho con đi, con hứa sẽ ngoan mà."
6
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
