0 chữ
Chương 13
Chương 13: Mất Hiệu Lực
Về chuyện thích Lương Nguyên Tranh, Lục Xán Nhiên từng từ bỏ hai lần.
Lần “từ bỏ” đầu tiên diễn ra nhẹ nhàng hơn nhiều.
Khi lần đầu nghe đến cái tên “Lương Nguyên Tranh”, Lục Xán Nhiên vẫn còn học cấp hai. Nói gì đến yêu với đương, tất cả chỉ là những cảm xúc mơ hồ, một loại cảm giác mang tên “thích” đang lặng lẽ nhú mầm.
Lúc đó, trong lớp bắt đầu có bạn lén lút mang theo tiểu thuyết ngôn tình đến trường, thể loại phổ biến nhất là truyện thanh xuân vườn trường. Giờ tự học thì giấu dưới tài liệu ôn tập, len lén đọc, những câu chuyện ngô nghê nuôi dưỡng trái tim non nớt.
Khi chia sẻ bí mật với bạn bè, để không bị lạc lõng, Lục Xán Nhiên cũng phải có một “crush” riêng.
Nếu không có người để thầm thích, cô sẽ rất khó hòa nhập vào câu chuyện chung của nhóm, sẽ mất đi rất nhiều đề tài để tán gẫu. Mà thành tích học tập của cô lại luôn đứng đầu, chuyện này cũng không thể kém cạnh.
Cô dành hẳn một tiết học tối để quan sát các bạn nam trong lớp, nhưng thất vọng nhận ra, thích ai cũng thấy mất mặt.
Vì chẳng ai trong số họ học giỏi bằng cô. Người duy nhất từng hơn cô một lần, lại chính là người mà bạn thân của cô đã tuyên bố “đang thầm thích”.
Cái tên Lương Nguyên Tranh xuất hiện đúng lúc đó, rất đúng thời điểm.
Tên anh vượt ra khỏi khu trung học, vang tới cả khu cấp hai, lý do đơn giản, ở khóa của anh, không ai học giỏi hơn, cũng không ai nghèo hơn.
Lần đầu tiên sinh ra và lớn lên trong điều kiện đầy đủ như Lục Xán Nhiên, biết thế nào là “thiếu tiền”, là khi nhìn thấy Lương Nguyên Tranh trong lễ tuyên dương của trường Nhất Trung. Là học sinh xuất sắc, anh đồng thời nhận được học bổng và phần thưởng khuyến học dành cho học sinh khó khăn, kèm theo đó là một khoản tài trợ đến từ một doanh nhân.
Doanh nghiệp đó tổ chức buổi lễ này nhằm giúp đỡ học sinh có hoàn cảnh khó khăn, và Lương Nguyên Tranh – đại diện ưu tú cho học sinh nghèo vượt khó – mặc đồng phục học sinh, bước lên sân khấu phát biểu.
Dưới nắng hè rực rỡ, anh đứng đó gần hai tiếng đồng hồ, cầm bản phát biểu cảm động do thầy cô chuẩn bị, bình thản kể về sự thiếu thốn của bản thân – cha mẹ ly hôn, mẹ mất sớm, bà ngoại đã già, em gái vẫn còn đi học.
Người dẫn chương trình đọc to các chi tiết, từ khi học cấp ba, anh chưa từng mua quần áo mới, giày mới, để tiết kiệm tiền cho bà mua thuốc, cho em được đi học, anh chỉ ăn bánh bao và nửa phần rau, uống cháo miễn phí ở căng-tin, sinh hoạt phí mỗi tháng dưới ba trăm tệ, vào kỳ nghỉ, anh còn đi làm thêm, từng làm công nhật ở công trường hồi thi chuyển cấp.
Lần này, doanh nghiệp trao cho anh mười nghìn tệ tiền tài trợ, đủ để chi tiêu đến kỳ thi đại học.
Sau bài phát biểu, anh tiếp tục ngồi nghe hiệu trưởng, đại diện doanh nghiệp phát biểu, tiếp nhận lời khuyên, chụp ảnh liên tục. Anh cúi mình, hai tay đón tấm bảng đỏ chói ghi “Hỗ trợ từ thiện”, đứng im hai tiếng đồng hồ như một vật trưng bày, bị dán đầy nhãn mác “nghèo khó nhưng có chí”, trở thành tiêu điểm của toàn bộ học sinh – cả trung học và cấp hai.
Trong suốt buổi lễ, Lương Nguyên Tranh không hề thể hiện sự xấu hổ hay lúng túng nào. Anh bình thản đối mặt với ánh mắt đầy thương hại của toàn trường. Là mẫu hình học sinh nghèo xuất sắc, anh không run rẩy khi nhận tiền hỗ trợ, cũng không rơi lệ cảm động, chỉ lễ phép cảm ơn, khiêm tốn mà không thấp kém.
Lục Xán Nhiên thì khóc suốt hai tiếng.
Từ lúc anh bắt đầu phát biểu cho đến khi buổi lễ kết thúc.
Nước mắt và mồ hôi hòa vào nhau. Ở cái tuổi đó, bị xúc động đến khóc là một chuyện cực kỳ “quê mùa”. Cô đã cố gắng kìm lại, rồi chuyển sang cố không khóc thành tiếng.
Trùng hợp là lúc đó Trần Vạn Lý ngồi gần cô, thấy cô cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống nền xi măng, liền kinh ngạc hỏi:
“Lương Nguyên Tranh đẹp trai đến mức làm cậu chảy nước miếng luôn hả?”
Đó là lần đầu tiên Lục Xán Nhiên thực sự hiểu ý nghĩa của từ “công tử ăn chơi”.
Còn Lương Nguyên Tranh – nghèo khó, kiên cường, sạch sẽ, cao ráo, đẹp trai, học giỏi, tính cách trầm ổn, lại mang khí chất “anh trai lớn” – chính thức được cô chọn làm ứng cử viên cho vai trò người cô thầm thích.
Hai tuần sau, Lục Xán Nhiên thông báo với đám bạn. Cô cũng có người thầm thích rồi.
“Hay quá đi mất!” Bạn bè hò reo sung sướиɠ: “Ai vậy? Là Trần Vạn Lý à?”
Câu hỏi cứ như đang hỏi: “Cậu thích ăn táo à?”.
“Lương Nguyên Tranh.” Lục Xán Nhiên trả lời: “Anh ấy học giỏi quá trời.”
Vậy là đủ rồi.
Với những cô cậu tuổi học trò “học giỏi” là một điểm cộng to lớn. So với xe, nhà – những điều xa vời – thì bọn họ quan tâm đến chiều cao, ngoại hình, phong cách và thành tích học tập nhiều hơn.
Bạn bè cô cũng vô cùng ủng hộ, cùng nhau học cách “thầm thích”. Cấp hai tan học sớm, họ cùng cô ở lại lớp làm bài thêm hai mươi phút, cố tình lê la ra khỏi lớp, tay trong tay đi ngang cổng khu cấp ba, ngoài mặt bình thản nhưng mắt cứ láo liên, tìm kiếm bóng dáng Lương Nguyên Tranh.
Thỉnh thoảng còn có đứa bạn đi cùng cô, giả vờ bước nhanh ngang qua Lương Nguyên Tranh, rồi quay lại gọi cô, tranh thủ liếc nhìn anh thật lâu, sau đó cười sung sướиɠ chạy đi.
Cả nhóm còn nghiên cứu thời khóa biểu, phát hiện một vài tiết thể dục của cấp hai và cấp ba trùng nhau. Mà sân thể dục thì dùng chung.
Trước mỗi tiết thể dục, Lục Xán Nhiên sẽ cẩn thận mang đôi giày sạch nhất, học mười kiểu buộc dây giày đẹp mắt, băng đô và vớ cũng được chọn lựa kỹ càng.
Cô luôn sẵn sàng để Lương Nguyên Tranh nhìn thấy mình. Mà không thấy cũng chẳng sao, bạn bè sẽ cung cấp giá trị cảm xúc dồi dào, đỏ mặt nói với cô “hình như anh ấy nhìn cậu đó”. Cả nhóm còn “soi” giỏi hơn fan CP, không bỏ sót một chi tiết nào để chứng minh “anh ấy cũng có ấn tượng với cậu”.
Lục Xán Nhiên sẽ ưỡn ngực nghiêm chỉnh hơn, đánh cầu lông mạnh mẽ hơn.
Khi ấy, cô thật lòng đầu tư cho vở diễn vĩ đại mang tên “thầm yêu”.
Có thể chưa chắc rung động sâu sắc, nhưng rất tận tâm.
Sau này nhớ lại, so với việc thích Lương Nguyên Tranh, cô thích hơn là khoảng thời gian non nớt, hồn nhiên khi cùng bạn bè học cách “thầm thích” một người.
Anh giống như khởi đầu của một đoạn thanh xuân không có nơi đặt để.
Cho đến tháng Sáu, mùa thi đại học, Lương Nguyên Tranh rời khỏi Nhất Trung, thi đậu vào Đại học A.
Từ đó về sau, muốn gặp lại anh, Lục Xán Nhiên chỉ còn cách đứng trước bảng danh dự cựu học sinh, ngẩng đầu nhìn ảnh anh – một tấm ảnh chụp chung khi thi đại học, góc chụp đơn điệu, dù là tiên nữ cũng bị chụp xấu đi vài phần.
Cô nhìn tấm ảnh ấy rất lâu, cảm thấy đó là lần đầu tiên cô nghiêm túc ngắm gương mặt “crush trong truyền thuyết”, và phát hiện ra có nhiều điều khác xa tưởng tượng.
Trần Vạn Lý từng châm chọc, bảo Lương Nguyên Tranh là “mặt trắng thư sinh”, nhưng thật ra anh không trắng đến vậy, chỉ là sáng hơn đa số nam sinh cấp ba. Hai mí mắt cũng không đều, bên phải to hơn bên trái, mắt anh không đen nhánh mà ngả nâu. Biểu cảm khi chụp ảnh rất lạnh, chẳng phải lúc nào cũng mỉm cười như trong ký ức cô.
Con người có xu hướng lý tưởng hóa những thứ không nắm được trong tay. Nhìn từ xa, cả vết lõm trên mặt trăng cũng hóa thành cây quế, thỏ ngọc và tiên nữ.
Cô bé Lục Xán Nhiên khi đó quyết định từ bỏ mối tình đơn phương này.
Vì cô nhận ra, người mà mình luôn thích thực chất là phiên bản lý tưởng do chính cô tạo ra – một Lương Nguyên Tranh được bao phủ bởi quầng sáng, không phải người thật.
Cuộc từ bỏ ấy giống như kết thúc trò chơi đóng vai của một bé gái.
Lần nữa bắt đầu thích Lương Nguyên Tranh là vào mùa hè cuối năm lớp 11, trước kỳ nghỉ hè.
Anh được cô chủ nhiệm mời quay lại Nhất Trung, để động viên và giải đáp thắc mắc cho các em học sinh đang mông lung với định hướng tương lai.
Lúc đó, Lục Xán Nhiên đã cao thêm ba phân, cắt tóc ngắn chấm tai, ngày ngày vùi đầu vào biển đề thi. Não hoạt động quá tải khiến cô đói nhanh, một ngày phải ăn đến bốn bữa.
Lương Nguyên Tranh – trông còn đẹp trai hơn cả trong ký ức mơ hồ – xuất hiện trong lớp học hôm đó. Đó là buổi tối tự học, Lục Xán Nhiên đang gục trên bàn, lơ mơ làm bài vật lý, đề bài yêu cầu tính giá trị q trên một vòng tròn cách điện mỏng có bán kính R, để xác định đó là điện tích âm hay dương.
Cánh tay tì lên giấy nháp thì đẫm mồ hôi, cái nóng khiến cả người cô rạp về phía trước, chỉ mong kéo được áo thun dính chặt ra khỏi lưng. Một cục giấy bay tới, đập trúng trán cô. Cô lập tức mở mắt, nhìn quanh, thấy bạn cùng bàn ở dãy kia đang cười trộm, ra hiệu cô nhìn lên.
Cô ngồi thẳng dậy, từ từ mở mảnh giấy ra, trên đó viết một dòng:
“Xem ai đến này.”
Trên má và cánh tay in hằn dấu đề thi vật lý, Lục Xán Nhiên ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy Lương Nguyên Tranh mặc sơ mi trắng, quần jeans xanh.
Vừa trắng vừa cao, vừa điển trai vừa lạnh lùng.
Nam chính trong câu chuyện đơn phương của cô.
Không còn là tấm ảnh treo lạnh lẽo trên tường bảng danh dự, mà là người thật, bằng xương bằng thịt, đứng ngay trên bục giảng trước mặt cô.
Lục Xán Nhiên không thể tìm được lý do gì để không rơi vào lưới tình lần nữa.
Trừ khi anh đã có bạn gái.
Nhưng rất tốt, anh không có.
Lần thích lại này, cô cẩn trọng hơn nhiều, không kể với bất kỳ ai, từ một vở diễn hướng ngoại biến thành thứ cảm xúc thầm kín đến không rõ ràng. Liệu đây có phải là “thầm yêu”? Cô cũng không chắc. Khoảng cách quá xa, xa đến mức trước tiên phải vượt qua được cửa ải mang tên kỳ thi đại học.
Cô biến thành một “người quan sát” lặng lẽ, tìm mọi cách nghe ngóng tin tức về Lương Nguyên Tranh từ giáo viên, viện cớ là “muốn thi vào A đại” để khai thác. Cô từng nghĩ đến chuyện tìm cách lấy số liên lạc của anh, nghĩ xem làm thế nào để kết bạn mà không gượng gạo. Cô viết rất nhiều đoạn văn về anh trong cuốn nhật ký biết “nói dối”, nhưng cảm xúc thì luôn là thật.
Cô biến thành một kẻ mộng tưởng giữa ban ngày, như đang viết dã sử, như đang đạo diễn cuộc đời. Cô chưa từng hy vọng nhận được hồi đáp từ anh, vì nếu anh không biết gì, thì cũng sẽ không khiến cô thất vọng.
Chính thứ cảm xúc vừa hưng phấn vừa giấu kín ấy đã thúc đẩy Lục Xán Nhiên chọn Đại học A làm mục tiêu, biến nó thành lý tưởng. Cô toàn tâm toàn ý lao vào kỳ thi đại học, vì chỉ khi đỗ A đại, cô mới có cơ hội gặp lại anh.
Trong suốt năm đó, cô hy vọng có thể biết thêm tin tức về anh, thường xuyên lui tới văn phòng giáo viên, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm kiêm dạy Toán. Nhờ vậy, thành tích Toán của cô bứt phá ngoạn mục, nửa sau năm học giữ vững vị trí hạng nhất khối.
Thực ra họ chẳng hề có điểm giao nhau nào.
Tiếng ve mùa hè râm ran như mưa rơi. Khi Lục Xán Nhiên đặt bút xuống sau khi hoàn thành bài thi cuối cùng, cũng là lúc tiếng chuông vang lên báo hiệu hết giờ, cô cũng lặng lẽ nói lời tạm biệt với mối tình đơn phương này.
Không rõ đó là cảm giác nhẹ nhõm sau khi đã cố gắng hết sức, hay là sự thức tỉnh của một người vừa “tốt nghiệp làm học sinh”.
Cô nhận ra, mình không còn nhớ rõ gương mặt của Lương Nguyên Tranh nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng trong mơ, vẫn còn thấy anh – niềm vui khi mơ thấy anh thì cô vẫn nhớ rất rõ.
Cô thi rất tốt, còn phát huy vượt kỳ vọng. Một số trường đại học đã bắt đầu gọi điện để tư vấn lựa chọn trường. Để giúp học sinh định hướng tốt hơn, giáo viên chủ nhiệm tổ chức một buổi tọa đàm, mời nhiều sinh viên đang theo học tại các trường danh tiếng đến để trò chuyện với nhóm học sinh giỏi.
Hôm đó thật tồi tệ. Từ sáng, mọi chuyện đã không suôn sẻ, cô nói muốn ăn cháo bát bảo nhưng cô bán hàng chỉ cho mỗi đậu đỏ, khi ăn bánh bao thì nhỏ hai giọt dầu lên quần, lên trường mới phát hiện giày trắng bị Trần Vạn Lý giẫm dính một vết đen to, đến lớp trễ năm phút, đẩy cửa bước vào thì thấy đã đầy các anh chị và bạn học ngồi đợi.
Bạn bè trêu cô đến muộn, còn nói Lương Nguyên Tranh đã chờ gần một tiếng rồi, vì trong lớp, người duy nhất quan tâm đến ngành Y của A đại chỉ có mình cô. Giáo viên chủ nhiệm đặc biệt mời anh đến để “tư vấn riêng”.
Lục Xán Nhiên đỏ mặt vì xấu hổ, còn Lương Nguyên Tranh thì nhẹ nhàng giúp cô “chữa ngượng” bằng một câu:
“Chim ngốc phải bay trước.” Anh cười: “Tôi là chim ngốc, nên đành phải tới trước thôi.”
Chỉ một câu tự giễu nhẹ nhàng, khiến một ngày xui xẻo của Lục Xán Nhiên bỗng như chạm vào mùa xuân.
Cô quay đầu, nghiêm túc ngắm lại gương mặt của anh.
Từ hôm đó đến nay, cô chưa từng từ bỏ việc thích anh thêm một lần nào nữa. Cho dù cả hai học chung lớp học mật mã bao nhiêu buổi, vẫn chưa nói chuyện với nhau lấy một câu.
Ngoại trừ tối nay.
Lương Nguyên Tranh có người trong lòng rồi.
Anh đã thích người ấy hai năm.
Nghe giống như một mối tình đơn phương.
Thật tốt.
Thật tốt.
Thật tốt. Nếu như Lục Xán Nhiên không phải là người thích anh, thì có lẽ sẽ còn tốt hơn.
Cô lập tức ủ rũ, chỉ muốn về phòng ôm lấy bạn bè để sưởi ấm vết thương lòng. Bất ngờ nghe thấy Giang Tư gọi mình:
“Lục Xán Nhiên?”
Lục Xán Nhiên tỉnh khỏi mộng vỡ của mình, lồm cồm nhặt lại những mảnh vụn của bản thân, nhớ ra Giang Tư tìm cô có chuyện.
Anh – với đầu đính đầy chữ “Chúc Hoa Hinh” – tìm cô vì lý do đơn giản, cuối tuần tới, Giang Tư muốn tỏ tình với Chúc Hoa Hinh.
Là bạn cùng phòng với Hoa Hinh, Lục Xán Nhiên là người thân thiết nhất với cô ấy, Giang Tư hy vọng cô có thể đưa ra lời khuyên.
Lục Xán Nhiên thẳng thắn đề nghị: “Tỏ tình luôn đi.”
“Cậu ấy không cần những nghi thức rườm rà.” Cô thật lòng nói: “Chỉ cần anh chuẩn bị món quà chu đáo, luyện chơi game tốt hơn, đừng lúc nào cũng chết sớm, tốt nhất có thể phối hợp đánh thắng cùng cậu ấy – như thế cậu ấy sẽ càng thích anh hơn.”
Thích thì tỏ tình luôn đi, đừng có quanh quẩn làm gì.
Đừng giống em, lãng phí hai năm, để rồi giờ Lương Nguyên Tranh đã có người trong lòng rồi, huhu.
Giang Tư bật cười: “Anh muốn để cô ấy cảm nhận được sự nghiêm túc của mình.”
Lục Xán Nhiên ngẩn người một lúc, rồi nói: “Thật tuyệt.”
Thật tuyệt thật đấy.
Cô đột nhiên thấy ghen tị.
Thật ra, cô cũng từng tưởng tượng, Lương Nguyên Tranh sẽ đột ngột tỏ tình với mình. Một màn tỏ tình trịnh trọng, bạn bè chúc phúc, bó hoa xinh đẹp. Không đúng, nghe giống cầu hôn quá rồi.
Quả nhiên đầu cô toàn mộng mơ yêu đương.
Trước khi đi, Giang Tư còn dặn cô giữ bí mật, không được nói với ai, rồi hỏi: “Em không thấy kỳ lạ à? Sao anh lại thích Chúc Hoa Hinh ấy?”
“Cũng bình thường thôi.” Lục Xán Nhiên nói: “Em cảm nhận được rồi. Cả đầu anh toàn là cậu ấy.”
“Đầu?” Giang Tư ngạc nhiên.
“À không, ý em là trong tim.”
Sau đó Giang Tư rời đi. Lục Xán Nhiên cũng chẳng quan tâm anh đi đâu. Cô giống như một cây nấm cụp ô, váy nấm cụp lại, từ từ bước về phía phòng bệnh.
Đúng lúc ấy, nghe thấy phía sau có người chào hỏi: “Thầy ơi!” Rồi một giọng khác vang lên gọi tên cô: “Lục Xán Nhiên?”
Cô quay lại, thấy một người đàn ông cao ráo, da ngăm, rất điển trai.
À, là thầy dạy thể dục từng được khen là rất đẹp trai – dạy môn cầu lông. Nhưng Lục Xán Nhiên không chọn học lớp thầy.
“Chào thầy.” Cô hơi bối rối vì không hiểu sao thầy lại nhớ mặt mình: “Em chào thầy.”
“Em là Lục Xán Nhiên – người đoạt giải nhất cầu lông trong Hội thao trường lần trước đúng không?” Thầy mỉm cười thân thiện: “Học kỳ này sao không chọn cầu lông?”
Trên đầu thầy hiện lên dòng chữ “Đã khóa mục tiêu”, bên cạnh còn có biểu tượng đầu lâu đáng sợ.
Lục Xán Nhiên không hiểu thầy nói vậy có ý gì, nên trả lời rất thật thà: “Vì em muốn học một môn thể thao em không giỏi.”
“Thật tuyệt.” Thầy cười càng rạng rỡ, thân thiện nói: “Sắp đến 1/5 rồi, em có hứng thú đăng ký thi cầu lông Hội thao lần nữa không?”
Không, hoàn toàn không.
Kế hoạch nghỉ lễ của cô vốn là tranh thủ tiếp cận và duy trì mối quan hệ với Lương Nguyên Tranh.
Giờ thì kế hoạch là tiếp cận, duy trì, và điều tra xem người Lương Nguyên Tranh thầm thích là ai – nếu có thể khiến người ấy trở thành chính cô thì càng tốt.
Chưa kịp nói chữ “không”, thầy thể dục đã tự động nói sẽ đăng ký giúp cô. Dòng chữ “Đã khóa mục tiêu” trên đầu thầy sáng rực, không thể phớt lờ.
Nội tâm đang hỗn loạn, Lục Xán Nhiên chẳng còn sức để từ chối, lặng lẽ quay về phòng bệnh và nhận ra mình thật yếu đuối.
Giá như hai năm trước chủ động hơn, tỏ tình sớm, có lẽ giờ cô đã đang yêu đương với anh rồi. Không, cũng có thể chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
Nhưng con người luôn có xu hướng tô vẽ con đường mình không chọn.
Lục Xán Nhiên nghĩ hôm nay cho phép bản thân buồn một ngày thôi, ngày mai nhất định phải dũng cảm hơn một chút.
Cô phải tận dụng thật tốt năng lực “đọc tâm” của mình.
Lục Xán Nhiên âm thầm tự tiếp thêm sức mạnh, lại lần nữa đầy quyết tâm.
Cô sải bước đi về phía quầy y tá, định nhờ các y tá “vạn sự thông” dò hỏi tiếp. Bao nhiêu người như vậy, cô sẽ thử thăm dò từng người, với sự thông minh của mình, cô không tin không điều tra ra ai là “người trong lòng” của Lương Nguyên Tranh.
Trên đường, cô ghé qua máy bán hàng tự động mua một bịch hạt dưa vị trần bì.
Ở quầy y tá, mấy chị y tá đang tám chuyện. Lục Xán Nhiên chủ động chào hỏi, thấy dòng chữ bay vèo vèo trên đầu họ:
“Á là cô bé thích bác sĩ Lương kìa, sao lại xuất hiện lúc này, chẳng lẽ, Trưởng khoa Tiết, bác sĩ Lương.”
Nhưng những dòng chữ đột nhiên xuất hiện thiếu chữ, cụt đầu cụt đuôi, khiến cô hơi chần chừ: “Chào chị?”
“Xán Nhiên à.” Một cô y tá niềm nở đáp lời: “Em có chuyện gì thế?”
Y tá bên cạnh cũng có dòng chữ tương tự, nhưng cũng mờ mịt như đang lỗi tín hiệu: “Sao lại, đây chính là người.”
Trên đầu đèn huỳnh quang nhấp nháy liên tục.
Đúng lúc đó, Lục Xán Nhiên hoảng hốt nhận ra – những dòng chữ trên đầu họ đều biến mất, trống trơn.
Hai y tá cùng quay sang hỏi cô: “Em thấy khó chịu ở đâu à?”
Lục Xán Nhiên đứng yên bất động.
Bạn cùng phòng đợi mãi không thấy cô quay lại, mở cửa ra tìm. Chúc Hoa Hinh là người đầu tiên thấy cô, vẫy tay vui vẻ gọi.
Lục Xán Nhiên nhìn thấy – trên đầu các bạn cũng không còn chữ nữa.
Thì ra năng lực đặc biệt này có giới hạn thời gian?
Cô thấy hụt hẫng.
Cũng giống như những bong bóng hội thoại trên mạng, đến hạn sẽ tự tan biến. Nhưng cô muốn dùng tiếp, có thể “nạp thêm” không?
Hay là giờ quay lại tiệm Trịnh Ký, ăn thêm một bát canh nấm nữa nhỉ?
Lần “từ bỏ” đầu tiên diễn ra nhẹ nhàng hơn nhiều.
Khi lần đầu nghe đến cái tên “Lương Nguyên Tranh”, Lục Xán Nhiên vẫn còn học cấp hai. Nói gì đến yêu với đương, tất cả chỉ là những cảm xúc mơ hồ, một loại cảm giác mang tên “thích” đang lặng lẽ nhú mầm.
Lúc đó, trong lớp bắt đầu có bạn lén lút mang theo tiểu thuyết ngôn tình đến trường, thể loại phổ biến nhất là truyện thanh xuân vườn trường. Giờ tự học thì giấu dưới tài liệu ôn tập, len lén đọc, những câu chuyện ngô nghê nuôi dưỡng trái tim non nớt.
Khi chia sẻ bí mật với bạn bè, để không bị lạc lõng, Lục Xán Nhiên cũng phải có một “crush” riêng.
Nếu không có người để thầm thích, cô sẽ rất khó hòa nhập vào câu chuyện chung của nhóm, sẽ mất đi rất nhiều đề tài để tán gẫu. Mà thành tích học tập của cô lại luôn đứng đầu, chuyện này cũng không thể kém cạnh.
Vì chẳng ai trong số họ học giỏi bằng cô. Người duy nhất từng hơn cô một lần, lại chính là người mà bạn thân của cô đã tuyên bố “đang thầm thích”.
Cái tên Lương Nguyên Tranh xuất hiện đúng lúc đó, rất đúng thời điểm.
Tên anh vượt ra khỏi khu trung học, vang tới cả khu cấp hai, lý do đơn giản, ở khóa của anh, không ai học giỏi hơn, cũng không ai nghèo hơn.
Lần đầu tiên sinh ra và lớn lên trong điều kiện đầy đủ như Lục Xán Nhiên, biết thế nào là “thiếu tiền”, là khi nhìn thấy Lương Nguyên Tranh trong lễ tuyên dương của trường Nhất Trung. Là học sinh xuất sắc, anh đồng thời nhận được học bổng và phần thưởng khuyến học dành cho học sinh khó khăn, kèm theo đó là một khoản tài trợ đến từ một doanh nhân.
Dưới nắng hè rực rỡ, anh đứng đó gần hai tiếng đồng hồ, cầm bản phát biểu cảm động do thầy cô chuẩn bị, bình thản kể về sự thiếu thốn của bản thân – cha mẹ ly hôn, mẹ mất sớm, bà ngoại đã già, em gái vẫn còn đi học.
Người dẫn chương trình đọc to các chi tiết, từ khi học cấp ba, anh chưa từng mua quần áo mới, giày mới, để tiết kiệm tiền cho bà mua thuốc, cho em được đi học, anh chỉ ăn bánh bao và nửa phần rau, uống cháo miễn phí ở căng-tin, sinh hoạt phí mỗi tháng dưới ba trăm tệ, vào kỳ nghỉ, anh còn đi làm thêm, từng làm công nhật ở công trường hồi thi chuyển cấp.
Sau bài phát biểu, anh tiếp tục ngồi nghe hiệu trưởng, đại diện doanh nghiệp phát biểu, tiếp nhận lời khuyên, chụp ảnh liên tục. Anh cúi mình, hai tay đón tấm bảng đỏ chói ghi “Hỗ trợ từ thiện”, đứng im hai tiếng đồng hồ như một vật trưng bày, bị dán đầy nhãn mác “nghèo khó nhưng có chí”, trở thành tiêu điểm của toàn bộ học sinh – cả trung học và cấp hai.
Trong suốt buổi lễ, Lương Nguyên Tranh không hề thể hiện sự xấu hổ hay lúng túng nào. Anh bình thản đối mặt với ánh mắt đầy thương hại của toàn trường. Là mẫu hình học sinh nghèo xuất sắc, anh không run rẩy khi nhận tiền hỗ trợ, cũng không rơi lệ cảm động, chỉ lễ phép cảm ơn, khiêm tốn mà không thấp kém.
Lục Xán Nhiên thì khóc suốt hai tiếng.
Từ lúc anh bắt đầu phát biểu cho đến khi buổi lễ kết thúc.
Nước mắt và mồ hôi hòa vào nhau. Ở cái tuổi đó, bị xúc động đến khóc là một chuyện cực kỳ “quê mùa”. Cô đã cố gắng kìm lại, rồi chuyển sang cố không khóc thành tiếng.
Trùng hợp là lúc đó Trần Vạn Lý ngồi gần cô, thấy cô cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống nền xi măng, liền kinh ngạc hỏi:
“Lương Nguyên Tranh đẹp trai đến mức làm cậu chảy nước miếng luôn hả?”
Đó là lần đầu tiên Lục Xán Nhiên thực sự hiểu ý nghĩa của từ “công tử ăn chơi”.
Còn Lương Nguyên Tranh – nghèo khó, kiên cường, sạch sẽ, cao ráo, đẹp trai, học giỏi, tính cách trầm ổn, lại mang khí chất “anh trai lớn” – chính thức được cô chọn làm ứng cử viên cho vai trò người cô thầm thích.
Hai tuần sau, Lục Xán Nhiên thông báo với đám bạn. Cô cũng có người thầm thích rồi.
“Hay quá đi mất!” Bạn bè hò reo sung sướиɠ: “Ai vậy? Là Trần Vạn Lý à?”
Câu hỏi cứ như đang hỏi: “Cậu thích ăn táo à?”.
“Lương Nguyên Tranh.” Lục Xán Nhiên trả lời: “Anh ấy học giỏi quá trời.”
Vậy là đủ rồi.
Với những cô cậu tuổi học trò “học giỏi” là một điểm cộng to lớn. So với xe, nhà – những điều xa vời – thì bọn họ quan tâm đến chiều cao, ngoại hình, phong cách và thành tích học tập nhiều hơn.
Bạn bè cô cũng vô cùng ủng hộ, cùng nhau học cách “thầm thích”. Cấp hai tan học sớm, họ cùng cô ở lại lớp làm bài thêm hai mươi phút, cố tình lê la ra khỏi lớp, tay trong tay đi ngang cổng khu cấp ba, ngoài mặt bình thản nhưng mắt cứ láo liên, tìm kiếm bóng dáng Lương Nguyên Tranh.
Thỉnh thoảng còn có đứa bạn đi cùng cô, giả vờ bước nhanh ngang qua Lương Nguyên Tranh, rồi quay lại gọi cô, tranh thủ liếc nhìn anh thật lâu, sau đó cười sung sướиɠ chạy đi.
Cả nhóm còn nghiên cứu thời khóa biểu, phát hiện một vài tiết thể dục của cấp hai và cấp ba trùng nhau. Mà sân thể dục thì dùng chung.
Trước mỗi tiết thể dục, Lục Xán Nhiên sẽ cẩn thận mang đôi giày sạch nhất, học mười kiểu buộc dây giày đẹp mắt, băng đô và vớ cũng được chọn lựa kỹ càng.
Cô luôn sẵn sàng để Lương Nguyên Tranh nhìn thấy mình. Mà không thấy cũng chẳng sao, bạn bè sẽ cung cấp giá trị cảm xúc dồi dào, đỏ mặt nói với cô “hình như anh ấy nhìn cậu đó”. Cả nhóm còn “soi” giỏi hơn fan CP, không bỏ sót một chi tiết nào để chứng minh “anh ấy cũng có ấn tượng với cậu”.
Lục Xán Nhiên sẽ ưỡn ngực nghiêm chỉnh hơn, đánh cầu lông mạnh mẽ hơn.
Khi ấy, cô thật lòng đầu tư cho vở diễn vĩ đại mang tên “thầm yêu”.
Có thể chưa chắc rung động sâu sắc, nhưng rất tận tâm.
Sau này nhớ lại, so với việc thích Lương Nguyên Tranh, cô thích hơn là khoảng thời gian non nớt, hồn nhiên khi cùng bạn bè học cách “thầm thích” một người.
Anh giống như khởi đầu của một đoạn thanh xuân không có nơi đặt để.
Cho đến tháng Sáu, mùa thi đại học, Lương Nguyên Tranh rời khỏi Nhất Trung, thi đậu vào Đại học A.
Từ đó về sau, muốn gặp lại anh, Lục Xán Nhiên chỉ còn cách đứng trước bảng danh dự cựu học sinh, ngẩng đầu nhìn ảnh anh – một tấm ảnh chụp chung khi thi đại học, góc chụp đơn điệu, dù là tiên nữ cũng bị chụp xấu đi vài phần.
Cô nhìn tấm ảnh ấy rất lâu, cảm thấy đó là lần đầu tiên cô nghiêm túc ngắm gương mặt “crush trong truyền thuyết”, và phát hiện ra có nhiều điều khác xa tưởng tượng.
Trần Vạn Lý từng châm chọc, bảo Lương Nguyên Tranh là “mặt trắng thư sinh”, nhưng thật ra anh không trắng đến vậy, chỉ là sáng hơn đa số nam sinh cấp ba. Hai mí mắt cũng không đều, bên phải to hơn bên trái, mắt anh không đen nhánh mà ngả nâu. Biểu cảm khi chụp ảnh rất lạnh, chẳng phải lúc nào cũng mỉm cười như trong ký ức cô.
Con người có xu hướng lý tưởng hóa những thứ không nắm được trong tay. Nhìn từ xa, cả vết lõm trên mặt trăng cũng hóa thành cây quế, thỏ ngọc và tiên nữ.
Cô bé Lục Xán Nhiên khi đó quyết định từ bỏ mối tình đơn phương này.
Vì cô nhận ra, người mà mình luôn thích thực chất là phiên bản lý tưởng do chính cô tạo ra – một Lương Nguyên Tranh được bao phủ bởi quầng sáng, không phải người thật.
Cuộc từ bỏ ấy giống như kết thúc trò chơi đóng vai của một bé gái.
Lần nữa bắt đầu thích Lương Nguyên Tranh là vào mùa hè cuối năm lớp 11, trước kỳ nghỉ hè.
Anh được cô chủ nhiệm mời quay lại Nhất Trung, để động viên và giải đáp thắc mắc cho các em học sinh đang mông lung với định hướng tương lai.
Lúc đó, Lục Xán Nhiên đã cao thêm ba phân, cắt tóc ngắn chấm tai, ngày ngày vùi đầu vào biển đề thi. Não hoạt động quá tải khiến cô đói nhanh, một ngày phải ăn đến bốn bữa.
Lương Nguyên Tranh – trông còn đẹp trai hơn cả trong ký ức mơ hồ – xuất hiện trong lớp học hôm đó. Đó là buổi tối tự học, Lục Xán Nhiên đang gục trên bàn, lơ mơ làm bài vật lý, đề bài yêu cầu tính giá trị q trên một vòng tròn cách điện mỏng có bán kính R, để xác định đó là điện tích âm hay dương.
Cánh tay tì lên giấy nháp thì đẫm mồ hôi, cái nóng khiến cả người cô rạp về phía trước, chỉ mong kéo được áo thun dính chặt ra khỏi lưng. Một cục giấy bay tới, đập trúng trán cô. Cô lập tức mở mắt, nhìn quanh, thấy bạn cùng bàn ở dãy kia đang cười trộm, ra hiệu cô nhìn lên.
Cô ngồi thẳng dậy, từ từ mở mảnh giấy ra, trên đó viết một dòng:
“Xem ai đến này.”
Trên má và cánh tay in hằn dấu đề thi vật lý, Lục Xán Nhiên ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy Lương Nguyên Tranh mặc sơ mi trắng, quần jeans xanh.
Vừa trắng vừa cao, vừa điển trai vừa lạnh lùng.
Nam chính trong câu chuyện đơn phương của cô.
Không còn là tấm ảnh treo lạnh lẽo trên tường bảng danh dự, mà là người thật, bằng xương bằng thịt, đứng ngay trên bục giảng trước mặt cô.
Lục Xán Nhiên không thể tìm được lý do gì để không rơi vào lưới tình lần nữa.
Trừ khi anh đã có bạn gái.
Nhưng rất tốt, anh không có.
Lần thích lại này, cô cẩn trọng hơn nhiều, không kể với bất kỳ ai, từ một vở diễn hướng ngoại biến thành thứ cảm xúc thầm kín đến không rõ ràng. Liệu đây có phải là “thầm yêu”? Cô cũng không chắc. Khoảng cách quá xa, xa đến mức trước tiên phải vượt qua được cửa ải mang tên kỳ thi đại học.
Cô biến thành một “người quan sát” lặng lẽ, tìm mọi cách nghe ngóng tin tức về Lương Nguyên Tranh từ giáo viên, viện cớ là “muốn thi vào A đại” để khai thác. Cô từng nghĩ đến chuyện tìm cách lấy số liên lạc của anh, nghĩ xem làm thế nào để kết bạn mà không gượng gạo. Cô viết rất nhiều đoạn văn về anh trong cuốn nhật ký biết “nói dối”, nhưng cảm xúc thì luôn là thật.
Cô biến thành một kẻ mộng tưởng giữa ban ngày, như đang viết dã sử, như đang đạo diễn cuộc đời. Cô chưa từng hy vọng nhận được hồi đáp từ anh, vì nếu anh không biết gì, thì cũng sẽ không khiến cô thất vọng.
Chính thứ cảm xúc vừa hưng phấn vừa giấu kín ấy đã thúc đẩy Lục Xán Nhiên chọn Đại học A làm mục tiêu, biến nó thành lý tưởng. Cô toàn tâm toàn ý lao vào kỳ thi đại học, vì chỉ khi đỗ A đại, cô mới có cơ hội gặp lại anh.
Trong suốt năm đó, cô hy vọng có thể biết thêm tin tức về anh, thường xuyên lui tới văn phòng giáo viên, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm kiêm dạy Toán. Nhờ vậy, thành tích Toán của cô bứt phá ngoạn mục, nửa sau năm học giữ vững vị trí hạng nhất khối.
Thực ra họ chẳng hề có điểm giao nhau nào.
Tiếng ve mùa hè râm ran như mưa rơi. Khi Lục Xán Nhiên đặt bút xuống sau khi hoàn thành bài thi cuối cùng, cũng là lúc tiếng chuông vang lên báo hiệu hết giờ, cô cũng lặng lẽ nói lời tạm biệt với mối tình đơn phương này.
Không rõ đó là cảm giác nhẹ nhõm sau khi đã cố gắng hết sức, hay là sự thức tỉnh của một người vừa “tốt nghiệp làm học sinh”.
Cô nhận ra, mình không còn nhớ rõ gương mặt của Lương Nguyên Tranh nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng trong mơ, vẫn còn thấy anh – niềm vui khi mơ thấy anh thì cô vẫn nhớ rất rõ.
Cô thi rất tốt, còn phát huy vượt kỳ vọng. Một số trường đại học đã bắt đầu gọi điện để tư vấn lựa chọn trường. Để giúp học sinh định hướng tốt hơn, giáo viên chủ nhiệm tổ chức một buổi tọa đàm, mời nhiều sinh viên đang theo học tại các trường danh tiếng đến để trò chuyện với nhóm học sinh giỏi.
Hôm đó thật tồi tệ. Từ sáng, mọi chuyện đã không suôn sẻ, cô nói muốn ăn cháo bát bảo nhưng cô bán hàng chỉ cho mỗi đậu đỏ, khi ăn bánh bao thì nhỏ hai giọt dầu lên quần, lên trường mới phát hiện giày trắng bị Trần Vạn Lý giẫm dính một vết đen to, đến lớp trễ năm phút, đẩy cửa bước vào thì thấy đã đầy các anh chị và bạn học ngồi đợi.
Bạn bè trêu cô đến muộn, còn nói Lương Nguyên Tranh đã chờ gần một tiếng rồi, vì trong lớp, người duy nhất quan tâm đến ngành Y của A đại chỉ có mình cô. Giáo viên chủ nhiệm đặc biệt mời anh đến để “tư vấn riêng”.
Lục Xán Nhiên đỏ mặt vì xấu hổ, còn Lương Nguyên Tranh thì nhẹ nhàng giúp cô “chữa ngượng” bằng một câu:
“Chim ngốc phải bay trước.” Anh cười: “Tôi là chim ngốc, nên đành phải tới trước thôi.”
Chỉ một câu tự giễu nhẹ nhàng, khiến một ngày xui xẻo của Lục Xán Nhiên bỗng như chạm vào mùa xuân.
Cô quay đầu, nghiêm túc ngắm lại gương mặt của anh.
Từ hôm đó đến nay, cô chưa từng từ bỏ việc thích anh thêm một lần nào nữa. Cho dù cả hai học chung lớp học mật mã bao nhiêu buổi, vẫn chưa nói chuyện với nhau lấy một câu.
Ngoại trừ tối nay.
Lương Nguyên Tranh có người trong lòng rồi.
Anh đã thích người ấy hai năm.
Nghe giống như một mối tình đơn phương.
Thật tốt.
Thật tốt.
Thật tốt. Nếu như Lục Xán Nhiên không phải là người thích anh, thì có lẽ sẽ còn tốt hơn.
Cô lập tức ủ rũ, chỉ muốn về phòng ôm lấy bạn bè để sưởi ấm vết thương lòng. Bất ngờ nghe thấy Giang Tư gọi mình:
“Lục Xán Nhiên?”
Lục Xán Nhiên tỉnh khỏi mộng vỡ của mình, lồm cồm nhặt lại những mảnh vụn của bản thân, nhớ ra Giang Tư tìm cô có chuyện.
Anh – với đầu đính đầy chữ “Chúc Hoa Hinh” – tìm cô vì lý do đơn giản, cuối tuần tới, Giang Tư muốn tỏ tình với Chúc Hoa Hinh.
Là bạn cùng phòng với Hoa Hinh, Lục Xán Nhiên là người thân thiết nhất với cô ấy, Giang Tư hy vọng cô có thể đưa ra lời khuyên.
Lục Xán Nhiên thẳng thắn đề nghị: “Tỏ tình luôn đi.”
“Cậu ấy không cần những nghi thức rườm rà.” Cô thật lòng nói: “Chỉ cần anh chuẩn bị món quà chu đáo, luyện chơi game tốt hơn, đừng lúc nào cũng chết sớm, tốt nhất có thể phối hợp đánh thắng cùng cậu ấy – như thế cậu ấy sẽ càng thích anh hơn.”
Thích thì tỏ tình luôn đi, đừng có quanh quẩn làm gì.
Đừng giống em, lãng phí hai năm, để rồi giờ Lương Nguyên Tranh đã có người trong lòng rồi, huhu.
Giang Tư bật cười: “Anh muốn để cô ấy cảm nhận được sự nghiêm túc của mình.”
Lục Xán Nhiên ngẩn người một lúc, rồi nói: “Thật tuyệt.”
Thật tuyệt thật đấy.
Cô đột nhiên thấy ghen tị.
Thật ra, cô cũng từng tưởng tượng, Lương Nguyên Tranh sẽ đột ngột tỏ tình với mình. Một màn tỏ tình trịnh trọng, bạn bè chúc phúc, bó hoa xinh đẹp. Không đúng, nghe giống cầu hôn quá rồi.
Quả nhiên đầu cô toàn mộng mơ yêu đương.
Trước khi đi, Giang Tư còn dặn cô giữ bí mật, không được nói với ai, rồi hỏi: “Em không thấy kỳ lạ à? Sao anh lại thích Chúc Hoa Hinh ấy?”
“Cũng bình thường thôi.” Lục Xán Nhiên nói: “Em cảm nhận được rồi. Cả đầu anh toàn là cậu ấy.”
“Đầu?” Giang Tư ngạc nhiên.
“À không, ý em là trong tim.”
Sau đó Giang Tư rời đi. Lục Xán Nhiên cũng chẳng quan tâm anh đi đâu. Cô giống như một cây nấm cụp ô, váy nấm cụp lại, từ từ bước về phía phòng bệnh.
Đúng lúc ấy, nghe thấy phía sau có người chào hỏi: “Thầy ơi!” Rồi một giọng khác vang lên gọi tên cô: “Lục Xán Nhiên?”
Cô quay lại, thấy một người đàn ông cao ráo, da ngăm, rất điển trai.
À, là thầy dạy thể dục từng được khen là rất đẹp trai – dạy môn cầu lông. Nhưng Lục Xán Nhiên không chọn học lớp thầy.
“Chào thầy.” Cô hơi bối rối vì không hiểu sao thầy lại nhớ mặt mình: “Em chào thầy.”
“Em là Lục Xán Nhiên – người đoạt giải nhất cầu lông trong Hội thao trường lần trước đúng không?” Thầy mỉm cười thân thiện: “Học kỳ này sao không chọn cầu lông?”
Trên đầu thầy hiện lên dòng chữ “Đã khóa mục tiêu”, bên cạnh còn có biểu tượng đầu lâu đáng sợ.
Lục Xán Nhiên không hiểu thầy nói vậy có ý gì, nên trả lời rất thật thà: “Vì em muốn học một môn thể thao em không giỏi.”
“Thật tuyệt.” Thầy cười càng rạng rỡ, thân thiện nói: “Sắp đến 1/5 rồi, em có hứng thú đăng ký thi cầu lông Hội thao lần nữa không?”
Không, hoàn toàn không.
Kế hoạch nghỉ lễ của cô vốn là tranh thủ tiếp cận và duy trì mối quan hệ với Lương Nguyên Tranh.
Giờ thì kế hoạch là tiếp cận, duy trì, và điều tra xem người Lương Nguyên Tranh thầm thích là ai – nếu có thể khiến người ấy trở thành chính cô thì càng tốt.
Chưa kịp nói chữ “không”, thầy thể dục đã tự động nói sẽ đăng ký giúp cô. Dòng chữ “Đã khóa mục tiêu” trên đầu thầy sáng rực, không thể phớt lờ.
Nội tâm đang hỗn loạn, Lục Xán Nhiên chẳng còn sức để từ chối, lặng lẽ quay về phòng bệnh và nhận ra mình thật yếu đuối.
Giá như hai năm trước chủ động hơn, tỏ tình sớm, có lẽ giờ cô đã đang yêu đương với anh rồi. Không, cũng có thể chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
Nhưng con người luôn có xu hướng tô vẽ con đường mình không chọn.
Lục Xán Nhiên nghĩ hôm nay cho phép bản thân buồn một ngày thôi, ngày mai nhất định phải dũng cảm hơn một chút.
Cô phải tận dụng thật tốt năng lực “đọc tâm” của mình.
Lục Xán Nhiên âm thầm tự tiếp thêm sức mạnh, lại lần nữa đầy quyết tâm.
Cô sải bước đi về phía quầy y tá, định nhờ các y tá “vạn sự thông” dò hỏi tiếp. Bao nhiêu người như vậy, cô sẽ thử thăm dò từng người, với sự thông minh của mình, cô không tin không điều tra ra ai là “người trong lòng” của Lương Nguyên Tranh.
Trên đường, cô ghé qua máy bán hàng tự động mua một bịch hạt dưa vị trần bì.
Ở quầy y tá, mấy chị y tá đang tám chuyện. Lục Xán Nhiên chủ động chào hỏi, thấy dòng chữ bay vèo vèo trên đầu họ:
“Á là cô bé thích bác sĩ Lương kìa, sao lại xuất hiện lúc này, chẳng lẽ, Trưởng khoa Tiết, bác sĩ Lương.”
Nhưng những dòng chữ đột nhiên xuất hiện thiếu chữ, cụt đầu cụt đuôi, khiến cô hơi chần chừ: “Chào chị?”
“Xán Nhiên à.” Một cô y tá niềm nở đáp lời: “Em có chuyện gì thế?”
Y tá bên cạnh cũng có dòng chữ tương tự, nhưng cũng mờ mịt như đang lỗi tín hiệu: “Sao lại, đây chính là người.”
Trên đầu đèn huỳnh quang nhấp nháy liên tục.
Đúng lúc đó, Lục Xán Nhiên hoảng hốt nhận ra – những dòng chữ trên đầu họ đều biến mất, trống trơn.
Hai y tá cùng quay sang hỏi cô: “Em thấy khó chịu ở đâu à?”
Lục Xán Nhiên đứng yên bất động.
Bạn cùng phòng đợi mãi không thấy cô quay lại, mở cửa ra tìm. Chúc Hoa Hinh là người đầu tiên thấy cô, vẫy tay vui vẻ gọi.
Lục Xán Nhiên nhìn thấy – trên đầu các bạn cũng không còn chữ nữa.
Thì ra năng lực đặc biệt này có giới hạn thời gian?
Cô thấy hụt hẫng.
Cũng giống như những bong bóng hội thoại trên mạng, đến hạn sẽ tự tan biến. Nhưng cô muốn dùng tiếp, có thể “nạp thêm” không?
Hay là giờ quay lại tiệm Trịnh Ký, ăn thêm một bát canh nấm nữa nhỉ?
4
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
