0 chữ
Chương 30
Chương 30
Ăn sáng xong, Viên Như Châu xách túi đi ra tiệm cơm. Tiểu Hạ và Tiểu Thu cũng lon ton theo sau. Lý Trường Quý xuống ruộng làm đồng, còn Ngô Quế Phương thì làm việc nhà.
Đường thôn nhỏ hai bên nở đầy hoa dại. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống những cánh hoa, khiến chúng như được phủ lên một lớp vàng, lung linh lấp lánh, cảnh sắc đẹp đến say lòng.
Viên Như Châu vừa đi vừa ngắm hoa hai bên đường. Tiểu Thu vừa vỗ tay vừa hát:
“Mặt trời lên cao, hoa nở miệng cười xinh. Chim hót vang rộn rã. Chào bé đến trường nhanh…”
Tiểu Hạ dắt tay Tiểu Thu, cũng hát theo:
“Em đến lớp học, ngày ngày không muộn đâu…”
Tiếng trẻ con non nớt lại trong trẻo, vang lên dưới ánh nắng rực rỡ và mùi hoa thơm ngát, ngân nga khắp cả con đường. Viên Như Châu nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ, cũng không nhịn được mỉm cười.
Có lẽ sáng nay được ăn thịt kho tàu, nên hai đứa trẻ tinh thần phấn chấn hẳn. Cô khẽ lắc đầu cười, tiếp tục đi về phía tiệm cơm.
Vừa tới nơi, đã thấy trước cửa tiệm đứng một nhóm người.
“Bà chủ! Cuối cùng cô cũng tới rồi.” Triệu Tiểu Cương vừa thấy bóng dáng Viên Như Châu đã vội vàng vẫy tay gọi.
Viên Như Châu bước nhanh lại: “Tới sớm vậy à?”
“Ha, chẳng phải muốn đến sớm để được ăn cơm chiên nhà cô đó sao.” Anh ta cười chỉ về phía sau: “Đây, tôi rủ cả nhà với bạn bè đến cùng luôn.”
Anh ta dẫn theo khoảng bảy tám người.
Viên Như Châu mỉm cười: “Cảm ơn nha.”
Cô mở cửa tiệm, cả nhóm lần lượt đi vào chọn chỗ ngồi. Triệu Tiểu Cương cầm thực đơn gọi món. Gọi món xong, Viên Như Châu liền quay vào bếp chuẩn bị.
Trong bếp dậy mùi thơm ngào ngạt. Cơm chiên hết dĩa này đến dĩa khác được múc ra. Tiểu Hạ tất bật mang cơm ra.
“Để em làm cho.”
“Em làm được mà, chị để em giúp!”
Viên Như Châu liếc nhìn chảo cơm chiên, ước lượng thử rồi nói: “Vậy nhớ cẩn thận đấy.”
“Dạ!” Tiểu Hạ bưng mâm cơm, bước đi cẩn thận mang cơm ra bàn.
Triệu Tiểu Cương thấy Tiểu Hạ mang cơm ra tới, liền bước đến đỡ lấy: “Để anh làm cho.”
Tiểu Hạ nhe hàm răng trắng bóc, cười tít mắt: “Cảm ơn anh!”
Khi nhóm Triệu Tiểu Cương đang ăn, có người trong thôn bước vào tiệm. Thấy đông người, người nọ nói: “Như Châu, hôm nay tiệm đông khách nhỉ?”
Viên Như Châu rót trà: “Vâng, hôm nay bán cũng được.”
“Chà, tay nghề ngon như vậy, sau này còn đông hơn nữa ấy chứ.”
“ Cháu cảm ơn, muốn ăn món gì ạ?”
“Cho ông một dĩa cơm chiên dưa leo nhé, hè tới rồi, ăn cái này mát ruột hạ nhiệt.”
“Vâng.”
Sau khi Triệu Tiểu Cương gọi người đến ăn thử cơm chiên, gần như không cần do dự, anh ta liền nhắn tin, gọi điện liên tục, hào hứng rủ thêm người tới ăn. Vì vậy, trong tiệm cơm cứ thế mà liên tục có thêm khách kéo đến.
Tới gần giữa trưa, Ngô Quế Phương và Lý Trường Quý cũng đến tiệm cơm, chuẩn bị ăn bữa trưa.
Vừa bước vào, họ đã thấy trong tiệm ngồi không ít người, lại toàn là gương mặt lạ, không phải người trong thôn. Hai vợ chồng hơi ngạc nhiên, sau đó thì mừng ra mặt. Ngô Quế Phương vội đi thẳng ra sau bếp:
“Châu Châu, hôm nay buôn bán đông vậy hả con?”
Viên Như Châu vừa đảo muỗng vừa đáp:
“Là mấy người hôm qua ăn cơm xong quay lại, rủ thêm bạn bè tới.”
“Ui chà, là chuyện tốt, chuyện tốt!” Ngô Quế Phương cười tươi đầy mặt.
Vốn định ăn trưa xong sẽ về làm đồng, nhưng thấy khách ra vô tấp nập nên Ngô Quế Phương quyết định ở lại giúp tiệm luôn.
Cùng lúc đó, ở một khu dân cư trong thị trấn Thanh Hà.
Lý Quân ngồi thẳng nhìn hộp cơm chiên ớt xanh. Anh mở nắp, đưa mũi hít hà mùi thơm, nuốt nước miếng. Rất muốn hâm nóng rồi ăn ngay, nhưng cuối cùng vẫn cố nén cơn thèm xuống.
Đường thôn nhỏ hai bên nở đầy hoa dại. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống những cánh hoa, khiến chúng như được phủ lên một lớp vàng, lung linh lấp lánh, cảnh sắc đẹp đến say lòng.
Viên Như Châu vừa đi vừa ngắm hoa hai bên đường. Tiểu Thu vừa vỗ tay vừa hát:
“Mặt trời lên cao, hoa nở miệng cười xinh. Chim hót vang rộn rã. Chào bé đến trường nhanh…”
Tiểu Hạ dắt tay Tiểu Thu, cũng hát theo:
“Em đến lớp học, ngày ngày không muộn đâu…”
Tiếng trẻ con non nớt lại trong trẻo, vang lên dưới ánh nắng rực rỡ và mùi hoa thơm ngát, ngân nga khắp cả con đường. Viên Như Châu nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ, cũng không nhịn được mỉm cười.
Vừa tới nơi, đã thấy trước cửa tiệm đứng một nhóm người.
“Bà chủ! Cuối cùng cô cũng tới rồi.” Triệu Tiểu Cương vừa thấy bóng dáng Viên Như Châu đã vội vàng vẫy tay gọi.
Viên Như Châu bước nhanh lại: “Tới sớm vậy à?”
“Ha, chẳng phải muốn đến sớm để được ăn cơm chiên nhà cô đó sao.” Anh ta cười chỉ về phía sau: “Đây, tôi rủ cả nhà với bạn bè đến cùng luôn.”
Anh ta dẫn theo khoảng bảy tám người.
Viên Như Châu mỉm cười: “Cảm ơn nha.”
Cô mở cửa tiệm, cả nhóm lần lượt đi vào chọn chỗ ngồi. Triệu Tiểu Cương cầm thực đơn gọi món. Gọi món xong, Viên Như Châu liền quay vào bếp chuẩn bị.
Trong bếp dậy mùi thơm ngào ngạt. Cơm chiên hết dĩa này đến dĩa khác được múc ra. Tiểu Hạ tất bật mang cơm ra.
“Em làm được mà, chị để em giúp!”
Viên Như Châu liếc nhìn chảo cơm chiên, ước lượng thử rồi nói: “Vậy nhớ cẩn thận đấy.”
“Dạ!” Tiểu Hạ bưng mâm cơm, bước đi cẩn thận mang cơm ra bàn.
Triệu Tiểu Cương thấy Tiểu Hạ mang cơm ra tới, liền bước đến đỡ lấy: “Để anh làm cho.”
Tiểu Hạ nhe hàm răng trắng bóc, cười tít mắt: “Cảm ơn anh!”
Khi nhóm Triệu Tiểu Cương đang ăn, có người trong thôn bước vào tiệm. Thấy đông người, người nọ nói: “Như Châu, hôm nay tiệm đông khách nhỉ?”
Viên Như Châu rót trà: “Vâng, hôm nay bán cũng được.”
“Chà, tay nghề ngon như vậy, sau này còn đông hơn nữa ấy chứ.”
“ Cháu cảm ơn, muốn ăn món gì ạ?”
“Cho ông một dĩa cơm chiên dưa leo nhé, hè tới rồi, ăn cái này mát ruột hạ nhiệt.”
“Vâng.”
Sau khi Triệu Tiểu Cương gọi người đến ăn thử cơm chiên, gần như không cần do dự, anh ta liền nhắn tin, gọi điện liên tục, hào hứng rủ thêm người tới ăn. Vì vậy, trong tiệm cơm cứ thế mà liên tục có thêm khách kéo đến.
Vừa bước vào, họ đã thấy trong tiệm ngồi không ít người, lại toàn là gương mặt lạ, không phải người trong thôn. Hai vợ chồng hơi ngạc nhiên, sau đó thì mừng ra mặt. Ngô Quế Phương vội đi thẳng ra sau bếp:
“Châu Châu, hôm nay buôn bán đông vậy hả con?”
Viên Như Châu vừa đảo muỗng vừa đáp:
“Là mấy người hôm qua ăn cơm xong quay lại, rủ thêm bạn bè tới.”
“Ui chà, là chuyện tốt, chuyện tốt!” Ngô Quế Phương cười tươi đầy mặt.
Vốn định ăn trưa xong sẽ về làm đồng, nhưng thấy khách ra vô tấp nập nên Ngô Quế Phương quyết định ở lại giúp tiệm luôn.
Cùng lúc đó, ở một khu dân cư trong thị trấn Thanh Hà.
Lý Quân ngồi thẳng nhìn hộp cơm chiên ớt xanh. Anh mở nắp, đưa mũi hít hà mùi thơm, nuốt nước miếng. Rất muốn hâm nóng rồi ăn ngay, nhưng cuối cùng vẫn cố nén cơn thèm xuống.
15
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
