0 chữ
Chương 28
Chương 28
Trong nồi sôi ùng ục, hai mươi phút trôi qua, thịt ba chỉ đã săn lại thành hình. Viên Như Châu vớt ra rửa sạch lại, dùng dao thái thành từng miếng vuông nhỏ.
Những miếng thịt cắt ra đều đặn, vuông vắn, lớn nhỏ bằng nhau như máy móc cắt, trông sạch sẽ lại đẹp mắt.
Thịt ba chỉ thái xong, Như Châu bắt đầu thắng nước màu.
Cô cho dầu và đường trắng vào nồi, đun cho đường chảy ra rồi dần chuyển màu nâu đỏ, sau đó đổ nước sôi vào, từ từ khuấy đều. Không bao lâu, hỗn hợp sánh lại thành nước màu, Viên Như Châu múc ra để riêng.
Làm nóng dầu ăn, cô cho thịt ba chỉ vào. Từng miếng thịt vuông nhỏ xèo xèo trong chảo, mỡ từ từ chảy ra. Khi mùi thơm bốc lên, cô thêm hành lá, gừng và tỏi vào phi cho dậy mùi.
Mùi thơm từ hành, gừng và tỏi hòa quyện cùng mùi mỡ thịt, lan tỏa khắp bếp, thơm đến mức làm người ta nuốt nước miếng.
Sau đó, cô cho thêm quế khô, lá thơm và hoa hồi vào đảo sơ, rồi đổ thêm một muỗng rượu gạo, đảo đều tay.
Đảo một lúc, cô cho phần nước màu đỏ óng kia vào. Trong chớp mắt, phần thịt chiên ngả màu hồng đỏ đẹp mắt.
Sau khi xào sơ để giữ lại độ mềm của thịt, Viên Như Châu đổ nước sôi vào nồi, vừa đủ ngập mặt thịt. Sau đó thêm muối, đường phèn, nước tương nhạt, dầu hàu và nước tương đậm vào.
Gia vị hòa quyện, nước trong nồi có màu nâu đỏ sánh mịn.
Viên Như Châu đậy nắp nồi lại, hạ nhỏ lửa. Bắt đầu hầm thịt ba chỉ.
“Ùng ục ùng ục.” Nồi thịt kho sôi trào, mùi thơm từ nồi bay khắp bếp, luồn vào mọi ngóc ngách.
Ngô Quế Phương đang băm cỏ heo ngoài sân, ngửi được mùi thơm liền buông dao bước nhanh vào bếp. Nhìn chằm chằm vào cái nồi đang bốc mùi thơm nức, bà liếʍ môi.
Viên Như Châu nghiêng người:
“Dì Ngô?”
“Thịt kho tàu con làm thơm thật đấy.” Ngô Quế Phương cười nói.
“Vậy lát nữa dì ăn nhiều một chút nha.”
Lúc này, mùi thịt thơm nức cũng đánh thức Tiểu Hạ và Tiểu Thu. Hai đứa như chim non, lon ton chạy vào bếp.
Tiểu Hạ xông đến: “Thơm quá chừng!”
Tiểu Thu mắt chớp to: “Thịt thịt, thơm quá!”
Hai đứa vây quanh cái nồi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, hít lấy hít để mùi thịt trong không khí.
“Chị ơi, chừng nào mới được ăn vậy?” Tiểu Hạ hỏi.
Viên Như Châu đang gọt vỏ khoai tây, trả lời:
“Còn phải hầm thêm bốn năm chục phút nữa. Còn sớm lắm, hai đứa về ngủ thêm một chút đi.”
Hôm nay là thứ Bảy, Tiểu Hạ không phải đến trường. Thường thì cuối tuần cậu ngủ tới tám giờ mới dậy. Tiểu Thu thì còn nhỏ, giấc ngủ dài thường dậy trễ. Bây giờ mới hơn bảy giờ, chắc chắn là chưa ngủ đủ.
“Không ngủ nữa đâu, em phải đợi thịt kho tàu!” Tiểu Hạ vừa lau nước miếng ở khóe miệng vừa chạy tới nhóm bếp.
Tiểu Thu cũng khiêng cái ghế nhỏ ngồi cạnh bếp, chờ thịt hầm xong.
Trong nồi thịt ba chỉ dần bớt dầu mỡ, lớp mỡ còn lại từ từ ngấm vào miếng thịt, khiến phần thịt càng hầm càng mềm.
Khoảng năm mươi phút sau, cô chuyển lửa lớn để rút bớt nước, nước sốt sánh lại, thịt chín mềm nằm trong nước sốt đỏ au, ánh lên màu bóng đẹp, run rẩy theo nhịp sôi của nước. Viên Như Châu vớt hết mấy thứ hương liệu ra.
Đợi đến khi nước sốt sánh đặc, thịt kho tàu chính thức ra nồi. Viên Như Châu dùng muỗng múc thịt ra dĩa, từng miếng thịt rung rinh, sóng sánh lớp nước sốt óng ánh.
Miếng thịt kho tàu xếp chồng lên nhau, đỏ au bóng bẩy, da trong veo, lớp mỡ hồng hào mềm mướt, lấp lánh như mặt nước phẳng lặng. Nhìn thôi đã khiến người ta nuốt nước bọt, cơn thèm ăn cứ như muốn từ bụng nhảy bật ra ngoài.
Bưng dĩa thịt kho tàu ra khỏi bếp, Viên Như Châu gọi lớn ra sân:
“Cả nhà ăn cơm thôi ạ!”
Những miếng thịt cắt ra đều đặn, vuông vắn, lớn nhỏ bằng nhau như máy móc cắt, trông sạch sẽ lại đẹp mắt.
Thịt ba chỉ thái xong, Như Châu bắt đầu thắng nước màu.
Cô cho dầu và đường trắng vào nồi, đun cho đường chảy ra rồi dần chuyển màu nâu đỏ, sau đó đổ nước sôi vào, từ từ khuấy đều. Không bao lâu, hỗn hợp sánh lại thành nước màu, Viên Như Châu múc ra để riêng.
Làm nóng dầu ăn, cô cho thịt ba chỉ vào. Từng miếng thịt vuông nhỏ xèo xèo trong chảo, mỡ từ từ chảy ra. Khi mùi thơm bốc lên, cô thêm hành lá, gừng và tỏi vào phi cho dậy mùi.
Mùi thơm từ hành, gừng và tỏi hòa quyện cùng mùi mỡ thịt, lan tỏa khắp bếp, thơm đến mức làm người ta nuốt nước miếng.
Đảo một lúc, cô cho phần nước màu đỏ óng kia vào. Trong chớp mắt, phần thịt chiên ngả màu hồng đỏ đẹp mắt.
Sau khi xào sơ để giữ lại độ mềm của thịt, Viên Như Châu đổ nước sôi vào nồi, vừa đủ ngập mặt thịt. Sau đó thêm muối, đường phèn, nước tương nhạt, dầu hàu và nước tương đậm vào.
Gia vị hòa quyện, nước trong nồi có màu nâu đỏ sánh mịn.
Viên Như Châu đậy nắp nồi lại, hạ nhỏ lửa. Bắt đầu hầm thịt ba chỉ.
“Ùng ục ùng ục.” Nồi thịt kho sôi trào, mùi thơm từ nồi bay khắp bếp, luồn vào mọi ngóc ngách.
Ngô Quế Phương đang băm cỏ heo ngoài sân, ngửi được mùi thơm liền buông dao bước nhanh vào bếp. Nhìn chằm chằm vào cái nồi đang bốc mùi thơm nức, bà liếʍ môi.
“Dì Ngô?”
“Thịt kho tàu con làm thơm thật đấy.” Ngô Quế Phương cười nói.
“Vậy lát nữa dì ăn nhiều một chút nha.”
Lúc này, mùi thịt thơm nức cũng đánh thức Tiểu Hạ và Tiểu Thu. Hai đứa như chim non, lon ton chạy vào bếp.
Tiểu Hạ xông đến: “Thơm quá chừng!”
Tiểu Thu mắt chớp to: “Thịt thịt, thơm quá!”
Hai đứa vây quanh cái nồi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, hít lấy hít để mùi thịt trong không khí.
“Chị ơi, chừng nào mới được ăn vậy?” Tiểu Hạ hỏi.
Viên Như Châu đang gọt vỏ khoai tây, trả lời:
“Còn phải hầm thêm bốn năm chục phút nữa. Còn sớm lắm, hai đứa về ngủ thêm một chút đi.”
Hôm nay là thứ Bảy, Tiểu Hạ không phải đến trường. Thường thì cuối tuần cậu ngủ tới tám giờ mới dậy. Tiểu Thu thì còn nhỏ, giấc ngủ dài thường dậy trễ. Bây giờ mới hơn bảy giờ, chắc chắn là chưa ngủ đủ.
Tiểu Thu cũng khiêng cái ghế nhỏ ngồi cạnh bếp, chờ thịt hầm xong.
Trong nồi thịt ba chỉ dần bớt dầu mỡ, lớp mỡ còn lại từ từ ngấm vào miếng thịt, khiến phần thịt càng hầm càng mềm.
Khoảng năm mươi phút sau, cô chuyển lửa lớn để rút bớt nước, nước sốt sánh lại, thịt chín mềm nằm trong nước sốt đỏ au, ánh lên màu bóng đẹp, run rẩy theo nhịp sôi của nước. Viên Như Châu vớt hết mấy thứ hương liệu ra.
Đợi đến khi nước sốt sánh đặc, thịt kho tàu chính thức ra nồi. Viên Như Châu dùng muỗng múc thịt ra dĩa, từng miếng thịt rung rinh, sóng sánh lớp nước sốt óng ánh.
Miếng thịt kho tàu xếp chồng lên nhau, đỏ au bóng bẩy, da trong veo, lớp mỡ hồng hào mềm mướt, lấp lánh như mặt nước phẳng lặng. Nhìn thôi đã khiến người ta nuốt nước bọt, cơn thèm ăn cứ như muốn từ bụng nhảy bật ra ngoài.
Bưng dĩa thịt kho tàu ra khỏi bếp, Viên Như Châu gọi lớn ra sân:
“Cả nhà ăn cơm thôi ạ!”
15
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
