TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Tiểu Hạ chạy một mạch ra ruộng, mang bánh đến cho Lý Trường Quý đang làm việc ngoài ruộng.

“Cha ơi, chị Châu làm bánh hoa hòe nè, ăn rất ngon!”

Nghe vậy, Lý Trường Quý liền đặt cái cuốc xuống ngay:

“Mau mau, đưa cha nếm thử nào!”

Cắn một miếng bánh hoa hòe, vẻ mặt Lý Trường Quý hiện rõ vẻ thõa mãn. Bánh do Châu Châu làm đúng là ngon thật. Vừa nhai bánh vừa thưởng thức hương thơm ngào ngạt trong miệng, chỉ thấy như có thêm động lực để tiếp tục làm việc.

Cách đó không xa ngoài ruộng, có người trong thôn nhìn chằm chằm vào cái bánh trong tay Lý Trường Quý, liên tục nuốt nước miếng.

Phát hiện ánh mắt sáng rực từ bên cạnh, Lý Trường Quý quay đầu lại, sau đó đưa một cái bánh cho người kia.

“Cảm ơn nha!” Người trong thôn vội vàng nhận lấy, không chờ nổi mà cắn luôn một miếng.

Bánh giòn rụm bên ngoài, mềm mịn bên trong, vừa nhai là đã vỡ vụn trong miệng hòa quyện cùng hương vị thanh thoang thoảng. Người kia vừa ăn vừa không ngớt gật gù, giơ ngón cái khen:

“Bánh này ăn vào đúng là tỉnh cả người! Trường Quý à, con bé Như Châu nhà ông đúng là có tay nghề ghê gớm, sau này thể nào cũng có tương lai sáng lạn!”

Nghe người ta khen Viên Như Châu, Lý Trường Quý không giấu nổi sự đắc ý, lưng tự nhiên thẳng lên, cười đến mức không khép được miệng:

“Đâu có đâu có!”

Trong tiệm, Viên Như Châu chậm rãi ăn từng miếng bánh hoa hòe. Hương vị ấy luôn khiến cô nhớ đến vùng quê yên bình, những con đường nhỏ thanh thản nơi thôn xóm. Vừa ăn vừa nhấm nháp mùi thơm tự nhiên ấy, cô bỗng nhận ra ngoài trời đã tối sầm lại. Cô vội vàng đứng dậy bước ra cửa tiệm.

Mặt trời đã bị che khuất, từng đám mây đen nặng nề ùn ùn kéo đến, như thể sắp đổ ụp xuống đầu. Có lẽ sắp có mưa lớn.

Viên Như Châu nhanh chóng dọn hết ghế ngoài sân vào trong nhà. Khi đang dọn, khóe mắt cô thoáng thấy hai bóng người xuất hiện bên vệ đường, liền nghiêng đầu nhìn qua.

Bên đường, một ông lão và một bé trai tầm sáu bảy tuổi đang từ từ đi tới. Ông lão mặc bộ quần áo cũ sờn, tay kéo theo một túi nylon có vẻ rất nặng. Bên cạnh ông là một bé trai gầy gò, cũng mặc đồ cũ, vai khiêng một bó củi nhỏ. Lưng thằng bé gầy đến mức gần như bị đè cong xuống gần 90 độ.

Là ông Lý trong thôn cùng đứa cháu trai Tiểu Hổ của ông.

Viên Như Châu đang định chạy ra giúp họ xách túi và bó củi thì bất ngờ trời đổ mưa như trút nước, không kịp trở tay.

“Ông Lý ơi, Tiểu Hổ, mau vào tiệm cơm trú mưa!”

Viên Như Châu vừa gọi lớn vừa chạy nhanh về phía họ. Cô vội vàng xách túi nặng trên tay ông Lý lên, nước mưa bắn tung dưới gót giày khi cô quay người trở lại tiệm cơm. Ông Lý cũng nhanh chóng nâng bó củi trên lưng Tiểu Hổ, kéo cậu bé bước vội vào trong tiệm cơm.

Vào tới tiệm, Viên Như Châu vỗ vỗ nước mưa dính trên người.

“Trời mưa lớn thật, nói mưa là mưa.” Cô lấy khăn ra đưa cho hai ông cháu:

“Ông Lý, Tiểu Hổ, mau lau người cho khô.”

Ông Lý thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, nói: “Cảm ơn cháu nhiều lắm.”

“Không có gì đâu ạ.” Viên Như Châu mời họ ngồi xuống, rồi rót hai ly nước cho hai ông cháu.

Tiểu Hổ mặt mũi sáng sủa, hàng mi dài còn đọng những giọt mưa, lễ phép nói: “Cảm ơn chị ạ.”

Viên Như Châu xoa nhẹ đầu cậu bé: “Không cần khách sáo.”

Nhìn vẻ ngoài gầy gò của cậu bé, cô khẽ thở dài.

16

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.