TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 10

Trong nhận thức của Giang Chi Ngộ, hôn môi, ôm ấp và những hành vi thân mật hơn, đều là chuyện chỉ những cặp tình nhân nam nữ yêu nhau và vợ chồng đã kết hôn mới làm.

Còn tiểu thúc của Chiêu Chiêu và cậu...

Làn da trắng ngần nhuốm một tầng ráng đỏ, mặt Giang Chi Ngộ hơi nóng lên.

Chắc là có gì đó nhầm lẫn.

Nam nhân với nam nhân, nhìn thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu thúc của Chiêu Chiêu chắc chắn là bị sốt đến hỏng não mới làm chuyện kỳ quặc như vậy.

Thôi, cứ coi như lên núi hái thuốc, vô tình bị một cành cây đâm vào.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, cậu cũng từng gặp nhiều chuyện nguy hiểm hơn, so với việc bị trượt chân rơi xuống vách núi, cái đau này chẳng thấm vào đâu.

Giang Chi Ngộ không định quá băn khoăn về những chuyện không hiểu nổi, việc tối qua vượt quá nhận thức của cậu, cậu không phải người hay suy nghĩ về hiện tại, chủ yếu là một mình nghĩ ngợi cũng chẳng có ích gì.

Việc cấp bách là phải nghĩ cách để tiểu thúc của Chiêu Chiêu mà cậu vất vả lắm mới gặp được chấp nhận sự tồn tại của đứa cháu trai này.

Nếu không, uổng công chạy một chuyến đến Bắc Thành, tiền cũng sắp hết rồi.

Cậu ngước mắt nhìn ra cửa sổ.

Ánh sáng trong phòng đã sáng hơn, tối qua vội vàng, rèm cửa cả đêm không ai kéo lại, lúc này cửa kính sàn lớn phản chiếu sắc trời phía đông, một tầng xám bạc như bụng cá.

Theo thời gian phán đoán, chắc đã hơn sáu giờ sáng.

Chết rồi.

Giang Chi Ngộ chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng ngồi bật dậy.

Động tác quá mạnh, kéo theo toàn thân đau nhức, cậu không nhịn được rên lên một tiếng, giọng khàn đặc, vừa khô vừa rát, lúc này cậu mới nhận ra.

Người đàn ông bên cạnh dường như nghe thấy động tĩnh, mi mắt trong giấc ngủ khẽ động đậy, một lúc sau, từ từ mở ra.

Không biết có phải vì mặt trời buổi sớm chưa hoàn toàn mọc, ánh sáng quá nhạt nhòa, tia nắng xiên xiên chiếu vào tạo thành một vòng tròn mờ ảo, gần như trong suốt, khiến người vốn sắc bén như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ trông có vẻ dịu dàng đến mê hoặc.

Đôi mắt dài lạnh lẽo cũng thêm vài phần trầm tĩnh, khẽ nhíu lại, mang theo chút ngái ngủ mơ hồ, như dã thú được thuần hóa vô tình đánh thức trong rừng sâu, rất dễ khiến người ta nhầm lẫn.

Giang Chi Ngộ cũng bị vẻ ngoan ngoãn này đánh lừa trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh nhớ lại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người của hắn tối qua, đùi vô thức khép chặt.

"Anh... anh tỉnh rồi?"

Tạ Tấn Diên nghiêng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nhìn chằm chằm người trước mặt hồi lâu, sương mù trong mắt tan đi.

"Cậu định dây dưa với tôi đến khi nào?"

Giang Chi Ngộ ấm ức: "Anh không chịu nhận Chiêu Chiêu, còn đâm tôi cả đêm, tôi không thể cứ thế bỏ qua được."

Tạ Tấn Diên: "..."

Cảm giác như có thứ gì đó nổ tung trong đầu lại ập đến.

Không nói một lời, hắn bật dậy khỏi giường rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Khi tắm xong, hắn quấn khăn bước ra và nhặt điện thoại từ đống đồ bừa bộn dưới sàn.

"Nếu cậu không muốn chuyện tối qua cứ thế bỏ qua, cũng được, tôi sẽ bảo trợ lý tìm luật sư nói chuyện với cậu."

Tạ Tấn Diên chưa từng bị ai đe dọa. Dù tối qua hắn mất kiểm soát đến mức phá vỡ sự tự chủ bao năm qua, nhưng chính vì thế, hắn càng phải tìm hiểu rõ mục đích thật sự của người này là gì.

Tiền?

Hay là có kẻ đứng sau giật dây?

Thương trường như biển cả đầy rẫy thủ đoạn, hắn không thể không thận trọng.

Ngón tay chợt khựng lại.

Giữa hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn bị bỏ qua, hắn nhìn thấy một loạt tin nhắn từ Lê Thanh Tự.

[Xin lỗi nhé A Diên, tối qua là do em trai tôi không biết điều, nó vẫn luôn đối với cậu... Haiz, tại chúng tôi nuông chiều nó quá, cũng là lỗi của tôi - một người anh không biết cách dạy dỗ em.]

[Nhưng cậu yên tâm, tôi đã dạy dỗ nó một trận rồi, phía khách sạn cũng đã dặn dò kỹ, sẽ không ai để lộ chuyện này ra ngoài đâu.]

[Chỉ là tôi có chút tò mò, người trong phòng cậu tối qua là ai vậy? Không phải cậu không hứng thú với chuyện này sao? Còn thanh tâm quả dục hơn cả Lĩnh Sinh?]

Sắc mặt Tạ Tấn Diên trong phút chốc biến ảo khôn lường.

Hắn tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên.

Ánh sáng ban mai dịu dàng tràn xuống, người ngồi chống tay trên giường có làn da trắng như tuyết, xương cốt thanh tú đẹp đẽ, khắp người in đầy dấu hôn mờ ám.

Ánh mắt vẫn ngây thơ như vậy, y hệt dưới ánh trăng đêm qua.

Thấy hắn nhìn mình, cậu lập tức cảnh giác, đồng thời dùng giọng miền Nam mềm mại hỏi đầy nghi hoặc: "Anh vừa nói muốn để luật sư nói chuyện với tôi về cái gì?"

Tạ Tấn Diên im lặng một lúc.

"...Nói chuyện về tiền bồi thường, cậu muốn bao nhiêu cũng được."

"Vì chuyện anh làm với tôi tối qua sao?"

Tạ Tấn Diên mím môi mỏng, coi như thừa nhận.

Giang Chi Ngộ tụt xuống khỏi giường, loay hoay tìm quần áo.

15

0

2 tháng trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.