TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Qua loa

Hắn thật sự không biết làm sao với nàng: "Nghe nói muội tìm được nhân sâm. Vậy cũng tốt, về nhà cũng có cái mà bàn giao cho bá mẫu. Mấy người chúng ta vào núi tìm cả buổi chẳng thấy gì có ích, xin lỗi muội."

"Giang tam ca đừng xin lỗi." Trinh Uyển kích động đến mức ho lên.

Mẫn Việt nhìn nàng một cái.

"Là ta đã làm phiền huynh..."

Giang Nam thở dài. Hắn biết tuy Trinh Uyển dịu dàng, nhưng đã quyết tâm làm gì thì không ai khuyên được. Chỉ là nghe nói lần này rất nguy hiểm, trong lòng hắn không khỏi lo lắng: "Ta đã bảo muội đừng đi mà muội không nghe. Nếu không có vị công tử này thì muội đã chết ở núi Bất Chu rồi. Công tử cõng muội về tận đây, không chỉ đã cứu muội ở hang ổ thổ phỉ, giờ lại thêm một lần nữa. Muội nên cảm tạ người ta cho phải phép."

"Đa tạ công tử..." Trinh Uyển định xuống giường quỳ xuống tạ ơn.

Mẫn Việt ngăn nàng lại. Không hiểu sao khi nghe Giang Nam nói những lời này với Trinh Uyển, trong lòng hắn lại dâng lên một chút khó chịu.

Hắn như một người ngoài cuộc, chỉ là ân nhân. Còn bọn họ lại thân thiết giống như... người yêu? Người thân?

Mẫn Việt lạnh nhạt nói: "Không cần, việc nhỏ thôi. Nếu là người khác, thì ta cũng sẽ cứu."

Trinh Uyển nào dám cãi lại. Nàng che ngực nằm xuống.

Giang Nam thấy vậy cũng không nói gì thêm. Dù sao nàng cũng sẽ không nghe, nói nhiều vô ích.

Mẫn Việt nhìn ra ngoài, thấy mưa đã tạnh dần.

Giang Nam len lén quan sát hắn. Mấy ngày nay trong doanh trại không ai nhắc đến thân phận của nam tử trước mặt. Thỉnh thoảng nghe thấy Lâm đại nhân gọi hắn, nhưng mình cũng không để ý. Với khí chất và trang phục của nam tử này thì chắc chắn không phải người thường.

Mẫn Việt dĩ nhiên nhận ra ánh mắt của Giang Nam nên quay lại nhìn.

Giang Nam vội lảng tránh. Hắn bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương làm cho chột dạ. Sau đó mới nhận ra mình đã thất thố, hắn ho nhẹ một tiếng, nói với Trinh Uyển "Muội nghỉ ngơi cho khỏe" rồi rời khỏi lều.

"Cô nương cần nghỉ ngơi." Mẫn Việt nói rồi đứng dậy định đi.

"Công tử phải đi rồi sao?" Trinh Uyển hỏi.

Mẫn Việt gật đầu. Đồ Nỗ vẫn còn lẩn trốn. Hắn vào núi Bất Chu cũng là để truy tìm tung tích của gã. Chỉ là trên đường gặp sự cố ngoài ý muốn, hắn đành quay lại đưa Trinh Uyển về. Giờ nàng đã không sao, hắnk cũng nên tiếp tục làm việc của mình.

Trinh Uyển muốn nói lại thôi, nhìn hắn ra khỏi lều. Nàng cảm thấy ngực càng đau hơn: "Công tử."

Mẫn Việt quay lại nhìn nàng.

Trinh Uyển nhìn bóng lưng người đứng ngược sáng ở cửa lều, tay nắm chặt chăn. Cuối cùng nàng vẫn không đủ can đảm hỏi danh tính của hắn, chỉ khẽ cười: "Bảo trọng."

Đôi mắt đen láy của Mẫn Việt lúc này lạnh nhạt như mưa gió trên núi. Hắn nhìn Trinh Uyển một lát rồi "ừ" một tiếng.

Chia tay hôm nay, e rằng sau này sẽ không còn gặp lại.

Mãi đến khi Mẫn Việt đi khuất, Trinh Uyển mới có chút buồn bã kéo chăn lên. Nhớ lại khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, trong lòng nàng dâng lên một nỗi xót xa.

Cẩm y quý phục của hắn, khác xa với váy áo giản dị của nàng.

-

Trinh Uyển thuận lợi trở về Yến Đô, cầm cây nhân sâm duy nhất giao cho Giang gia gia. Hứa Hoa đang mong đợi vẫn có chút thất vọng, nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ tiếp nhận.

Bà dồn hết tâm trí vào bệnh tình của tiểu nhi tử. Đối với việc Trinh Uyển bị thương bà chỉ nói qua loa, chứ đừng nói đến những chuyện mà nàng gặp phải ở Long Giang.

7

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.