0 chữ
Chương 10
Chương 10: Cứu mạng
Trinh Uyển trốn sau ghế. Cơn đau lan khắp nửa người trên.
Khi nàng đang đau đớn, bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, tiếp theo là tiếng đánh nhau dữ dội hơn. Bọn phỉ trong lều không còn thời gian để ý đến chuyện khác. Chúng bắt đầu chuyển mục tiêu sang những người đột nhiên xông vào.
Trên người Trinh Uyển toàn là máu, có của Đồ Nỗ, cũng có của nàng.
Nàng quỳ trên đất thở dốc, cố gắng tìm thứ gì đó để che chắn tránh bị thương. Máu chảy khiến nàng toát mồ hôi lạnh.
Chẳng mấy chốc, có người xông vào. Trinh Uyển ngẩng đầu, thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa lều. Ánh sáng bên ngoài bị hắn che khuất, không nhìn rõ mặt cho lắm.
Quan Lộ nói: “Chủ tử, bọn chúng đều chết rồi.”
Mẫn Việt nhìn lướt qua, thấy rất nhiều xác chết, thấy Trinh Uyển đang trốn.
Đôi mắt kia ngấn lệ, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường. Mẫn Việt nhìn thấy cánh tay bị thương của nàng, và bàn tay cầm mảnh vỡ còn đang run rẩy.
Mẫn Việt nhìn quanh, đã hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn bước nhanh vào, cởϊ áσ choàng bọc lấy Trinh Uyển, sau đó nhẹ nhàng gỡ ngón tay nàng ra, lấy đi mảnh vỡ dính máu rồi nói: “Không sao rồi, chúng ta sẽ cứu cô nương ra ngoài.”
Trinh Uyển không nói nên lời. Nàng được hắn đỡ dậy, quá căng thẳng khiến chân tay nàng mềm nhũn suýt ngã. Mẫn Việt cau mày đỡ lấy nàng. Nàng rất đau, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Quan Lộ lui ra ngoài canh gác.
Mẫn Việt nhìn thấy bả vai nhuốm máu của nàng, lông mày nhíu chặt. Khuôn mặt vốn lạnh lùng càng thêm đáng sợ.
“Cô nương, đắc tội.” Mẫn Việt lấy từ trong áo ra một lọ Kim Sang Dược, rắc lên vết thương, rồi xé một mảnh vải áo bào băng bó cho nàng.
Trinh Uyển đau đến mức cau mày. Nàng quay mặt đi không dám nhìn, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Vết thương do đao kiếm khác với vết thương do lao động. Kim Sang Dược vừa đắp lên đã có tác dụng, nhịn một tí máu đã cầm ngay.
Mẫn Việt thấy nàng im lặng không rên một tiếng, nhưng nắm tay siết chặt vạt áo đã tố cáo nàng. Khuôn mặt xinh đẹp kia càng thêm đáng thương.
Thấy không còn động tĩnh, Trinh Uyển mới quay lại nhìn hắn: “Đa tạ công tử cứu mạng.”
Mẫn Việt thấy cúc áo trên cùng của nàng bị cởi, lập tức dời mắt.
Tai Trinh Uyển nóng lên. Tuy không bị Đồ Nỗ làm gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng cài lại cúc áo, rồi kéo áo choàng của hắn kín hơn.
“Những dấu hiệu trên đường là ngươi để lại?” Mẫn Việt vô thức hỏi.
Trinh Uyển gật đầu: “Chỉ là trong lúc nguy cấp mới nghĩ ra hạ sách này. Cũng nhờ công tử quan sát cẩn thận mới cứu được chúng ta.”
Vẻ trầm ổn trong mắt Mẫn Việt dịu đi. Thấy nàng không còn việc gì hắn đứng dậy.
Quan Lộ ở ngoài lên tiếng trước rồi mới vào báo: “Lâm đại nhân đã tới.”
Mẫn Việt nói: “Ta biết rồi.”
Vừa dứt lời, một nam tử vội vã bước vào. Thấy Trinh Uyển bị thương, người nọ biến sắc, ngồi xuống đỡ nàng: “Sao muội lại bị thương? Nghiêm trọng không?”
Trinh Uyển lắc đầu: “Không sao ạ, cũng nhờ vị công tử này ra tay cứu giúp.”
Giang Nam nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chắp tay với Mẫn Việt: “Đa tạ công tử cứu mạng.”
Mẫn Việt nhìn hai người. Một lát sau, hắn khôi phục vẻ lạnh lùng, không quay đầu lại mà rời khỏi lều.
Khi nàng đang đau đớn, bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, tiếp theo là tiếng đánh nhau dữ dội hơn. Bọn phỉ trong lều không còn thời gian để ý đến chuyện khác. Chúng bắt đầu chuyển mục tiêu sang những người đột nhiên xông vào.
Trên người Trinh Uyển toàn là máu, có của Đồ Nỗ, cũng có của nàng.
Nàng quỳ trên đất thở dốc, cố gắng tìm thứ gì đó để che chắn tránh bị thương. Máu chảy khiến nàng toát mồ hôi lạnh.
Chẳng mấy chốc, có người xông vào. Trinh Uyển ngẩng đầu, thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa lều. Ánh sáng bên ngoài bị hắn che khuất, không nhìn rõ mặt cho lắm.
Quan Lộ nói: “Chủ tử, bọn chúng đều chết rồi.”
Mẫn Việt nhìn lướt qua, thấy rất nhiều xác chết, thấy Trinh Uyển đang trốn.
Mẫn Việt nhìn quanh, đã hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn bước nhanh vào, cởϊ áσ choàng bọc lấy Trinh Uyển, sau đó nhẹ nhàng gỡ ngón tay nàng ra, lấy đi mảnh vỡ dính máu rồi nói: “Không sao rồi, chúng ta sẽ cứu cô nương ra ngoài.”
Trinh Uyển không nói nên lời. Nàng được hắn đỡ dậy, quá căng thẳng khiến chân tay nàng mềm nhũn suýt ngã. Mẫn Việt cau mày đỡ lấy nàng. Nàng rất đau, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Quan Lộ lui ra ngoài canh gác.
Mẫn Việt nhìn thấy bả vai nhuốm máu của nàng, lông mày nhíu chặt. Khuôn mặt vốn lạnh lùng càng thêm đáng sợ.
“Cô nương, đắc tội.” Mẫn Việt lấy từ trong áo ra một lọ Kim Sang Dược, rắc lên vết thương, rồi xé một mảnh vải áo bào băng bó cho nàng.
Vết thương do đao kiếm khác với vết thương do lao động. Kim Sang Dược vừa đắp lên đã có tác dụng, nhịn một tí máu đã cầm ngay.
Mẫn Việt thấy nàng im lặng không rên một tiếng, nhưng nắm tay siết chặt vạt áo đã tố cáo nàng. Khuôn mặt xinh đẹp kia càng thêm đáng thương.
Thấy không còn động tĩnh, Trinh Uyển mới quay lại nhìn hắn: “Đa tạ công tử cứu mạng.”
Mẫn Việt thấy cúc áo trên cùng của nàng bị cởi, lập tức dời mắt.
Tai Trinh Uyển nóng lên. Tuy không bị Đồ Nỗ làm gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng cài lại cúc áo, rồi kéo áo choàng của hắn kín hơn.
“Những dấu hiệu trên đường là ngươi để lại?” Mẫn Việt vô thức hỏi.
Trinh Uyển gật đầu: “Chỉ là trong lúc nguy cấp mới nghĩ ra hạ sách này. Cũng nhờ công tử quan sát cẩn thận mới cứu được chúng ta.”
Quan Lộ ở ngoài lên tiếng trước rồi mới vào báo: “Lâm đại nhân đã tới.”
Mẫn Việt nói: “Ta biết rồi.”
Vừa dứt lời, một nam tử vội vã bước vào. Thấy Trinh Uyển bị thương, người nọ biến sắc, ngồi xuống đỡ nàng: “Sao muội lại bị thương? Nghiêm trọng không?”
Trinh Uyển lắc đầu: “Không sao ạ, cũng nhờ vị công tử này ra tay cứu giúp.”
Giang Nam nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chắp tay với Mẫn Việt: “Đa tạ công tử cứu mạng.”
Mẫn Việt nhìn hai người. Một lát sau, hắn khôi phục vẻ lạnh lùng, không quay đầu lại mà rời khỏi lều.
8
0
1 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
