0 chữ
Chương 9
Chương 9
Tên khốn họ Tiêu kia chắc chắn đã chết từ lâu rồi, cô phải để con bé sớm quen với thân phận mới thôi.
Nguyệt Nguyệt lại rất vui vẻ, thì ra cha của cô bé lợi hại như vậy! Sau này nếu bạn học còn nói cô bé không có cha, cô bé sẽ cho bạn học xem mặt trời. Hừ, cha của ai cũng không lợi hại bằng cha của cô bé!
Ra khỏi con hẻm là có một tiệm tạp hóa nhỏ, bên trong có bán đồ dùng sinh hoạt, dầu muối mắm giấm, còn có cả thuốc lá, rượu và kẹo. Ngồi trong tiệm là một bà mập mặt đầy thịt thừa, mắt tam giác, gò má cao, môi mỏng, vừa nhìn đã biết không phải dạng dễ chọc.
Bà ta là mẹ của Tập Tử Hoa, Trương Kim Quế, một người đàn bà đanh đá nổi tiếng khắp gần xa, chuyện bắt nạt hai mẹ con Thẩm Kiều Kiều đã là chuyện như cơm bữa.
Trương Kim Quế liếc mắt nhìn, miệng vừa mở ra đã toàn lời bẩn thỉu: "Ăn mặc lẳиɠ ɭơ như vậy, lại đi câu dẫn đàn ông à?"
Thẩm Kiều Kiều đanh giọng đáp trả, cô đâu có sợ mụ phù thủy già này: "Cổ áo của bà mở toang thế kia, sợ đàn ông không nhìn thấy à?"
Trương Kim Quế này vừa lùn vừa mập, cũng chỉ mới sáu mươi mấy tuổi, nhưng từ lúc bốn mươi mấy tuổi, bà ta đã không thích mặc nội y, chỉ mặc một cái áσ ɭóŧ, đi một bước là lại rung lên.
Hơn nữa Trương Kim Quế còn thích mặc quần áo cổ khoét sâu, vì bà ta sợ nóng, cổ áo không mở rộng một chút sẽ thấy khó thở, chẳng có chút hình tượng nào.
Trương Kim Quế bị Thẩm Kiều Kiều lanh mồm lanh miệng làm cho ngớ người, sau đó thì nổi trận lôi đình. Một mầm đậu nhỏ lúc nào cũng bị bà ta áp bức sỉ nhục, vậy mà hôm nay lại dám phản kháng? Thật là vô lý!
"Con ranh lẳиɠ ɭơ kia, trong mắt mày có xem người lớn ra gì không hả? Mày nói chuyện với tao thế à? Ăn mặc lẳиɠ ɭơ như vậy là muốn đi câu dẫn ai? Ăn của con trai tao, tiêu của con trai tao, mà ngày nào cũng chạy ra ngoài câu dẫn đàn ông. Tao phỉ nhổ, nhà họ Thẩm chúng mày là ổ điếm à, toàn nuôi gà!"
Trương Kim Quế xông ra khỏi tiệm tạp hóa, cứ đập đùi một cái là lại chửi một câu, những người xung quanh đều bị thu hút lại.
Mọi người đều nhìn Thẩm Kiều Kiều với ánh mắt thương hại, gặp phải bà mẹ chồng ác độc như Trương Kim Quế thì chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Ai bảo Thẩm Kiều Kiều không sinh được con trai chứ, kết hôn tám năm mà chỉ sinh được một đứa con gái, nhà họ Tập lại là độc đinh, Trương Kim Quế sốt ruột cũng là chuyện bình thường.
"Tôi câu dẫn thằng đàn ông hoang dã nào? Bà chỉ mặt đặt tên ra xem nào? Chưa từng thấy loại mẹ nào như bà, ngày nào cũng tích cực đội nón xanh cho con trai mình như vậy. Được thôi, bây giờ tôi đi câu dẫn mười mấy hai mươi thằng đàn ông, cho con trai bà đội mười mấy hai mươi cái nón xanh, sau này cái tiệm tạp hóa này của bà đổi thành tiệm bán nón xanh luôn đi!"
Thẩm Kiều Kiều không hề hoảng hốt đáp trả. Trình độ văn hóa của cô ở kiếp trước chẳng có tác dụng gì trước mặt người đàn bà đanh đá này, phải dùng bạo lực để trị bạo lực, dùng chiêu ăn vạ để trị ăn vạ mới được.
Đám đông hóng chuyện phá lên cười, nhìn Thẩm Kiều Kiều với ánh mắt khác xưa. Cô con dâu nhà họ Tập vậy mà lại cứng rắn lên rồi, phải như vậy chứ, tuy mẹ chồng là người lớn, nhưng cũng không thể để bà ta muốn làm gì thì làm được.
Nguyệt Nguyệt lại rất vui vẻ, thì ra cha của cô bé lợi hại như vậy! Sau này nếu bạn học còn nói cô bé không có cha, cô bé sẽ cho bạn học xem mặt trời. Hừ, cha của ai cũng không lợi hại bằng cha của cô bé!
Ra khỏi con hẻm là có một tiệm tạp hóa nhỏ, bên trong có bán đồ dùng sinh hoạt, dầu muối mắm giấm, còn có cả thuốc lá, rượu và kẹo. Ngồi trong tiệm là một bà mập mặt đầy thịt thừa, mắt tam giác, gò má cao, môi mỏng, vừa nhìn đã biết không phải dạng dễ chọc.
Bà ta là mẹ của Tập Tử Hoa, Trương Kim Quế, một người đàn bà đanh đá nổi tiếng khắp gần xa, chuyện bắt nạt hai mẹ con Thẩm Kiều Kiều đã là chuyện như cơm bữa.
Trương Kim Quế liếc mắt nhìn, miệng vừa mở ra đã toàn lời bẩn thỉu: "Ăn mặc lẳиɠ ɭơ như vậy, lại đi câu dẫn đàn ông à?"
Trương Kim Quế này vừa lùn vừa mập, cũng chỉ mới sáu mươi mấy tuổi, nhưng từ lúc bốn mươi mấy tuổi, bà ta đã không thích mặc nội y, chỉ mặc một cái áσ ɭóŧ, đi một bước là lại rung lên.
Hơn nữa Trương Kim Quế còn thích mặc quần áo cổ khoét sâu, vì bà ta sợ nóng, cổ áo không mở rộng một chút sẽ thấy khó thở, chẳng có chút hình tượng nào.
Trương Kim Quế bị Thẩm Kiều Kiều lanh mồm lanh miệng làm cho ngớ người, sau đó thì nổi trận lôi đình. Một mầm đậu nhỏ lúc nào cũng bị bà ta áp bức sỉ nhục, vậy mà hôm nay lại dám phản kháng? Thật là vô lý!
"Con ranh lẳиɠ ɭơ kia, trong mắt mày có xem người lớn ra gì không hả? Mày nói chuyện với tao thế à? Ăn mặc lẳиɠ ɭơ như vậy là muốn đi câu dẫn ai? Ăn của con trai tao, tiêu của con trai tao, mà ngày nào cũng chạy ra ngoài câu dẫn đàn ông. Tao phỉ nhổ, nhà họ Thẩm chúng mày là ổ điếm à, toàn nuôi gà!"
Mọi người đều nhìn Thẩm Kiều Kiều với ánh mắt thương hại, gặp phải bà mẹ chồng ác độc như Trương Kim Quế thì chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Ai bảo Thẩm Kiều Kiều không sinh được con trai chứ, kết hôn tám năm mà chỉ sinh được một đứa con gái, nhà họ Tập lại là độc đinh, Trương Kim Quế sốt ruột cũng là chuyện bình thường.
"Tôi câu dẫn thằng đàn ông hoang dã nào? Bà chỉ mặt đặt tên ra xem nào? Chưa từng thấy loại mẹ nào như bà, ngày nào cũng tích cực đội nón xanh cho con trai mình như vậy. Được thôi, bây giờ tôi đi câu dẫn mười mấy hai mươi thằng đàn ông, cho con trai bà đội mười mấy hai mươi cái nón xanh, sau này cái tiệm tạp hóa này của bà đổi thành tiệm bán nón xanh luôn đi!"
Đám đông hóng chuyện phá lên cười, nhìn Thẩm Kiều Kiều với ánh mắt khác xưa. Cô con dâu nhà họ Tập vậy mà lại cứng rắn lên rồi, phải như vậy chứ, tuy mẹ chồng là người lớn, nhưng cũng không thể để bà ta muốn làm gì thì làm được.
3
0
6 ngày trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
