0 chữ
Chương 7
Chương 7
Thẩm Kiều Kiều lấy dao thái rau từ trong bếp ra. Vương Kiến Quân sợ hãi vội vàng đổi giọng: "Có hơn ba vạn."
"Ba vạn tệ tôi cho anh mượn năm ngoái, đến lúc phải trả rồi."
Thẩm Kiều Kiều lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết một tờ giấy nợ, còn bắt Vương Kiến Quân điểm chỉ, vừa tròn ba vạn tệ.
Cô lại tìm trong nhà một cái máy ảnh, bên trong vẫn còn phim, rồi bảo Nguyệt Nguyệt trở vào phòng, chuyện tiếp theo trẻ con không nên xem.
Tập Tử Hoa và Vương Kiến Quân run lẩy bẩy, không biết Thẩm Kiều Kiều định làm gì.
"Yên tâm, tôi không đánh người!"
Thẩm Kiều Kiều khởi động cổ tay, cởi trói cho bọn họ. Hai người họ đã bị giày vò đến mất hết sức lực, giống như miếng thịt trên thớt, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Thẩm Kiều Kiều chụp hết cuộn phim còn lại trong máy ảnh.
“Đại công cáo thành!”
Tập Tử Hoa và Vương Kiến Quân xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, co rúm người lại run lẩy bẩy.
"Anh có mượn tiền tôi không?" Thẩm Kiều Kiều hỏi.
"Có."
Vương Kiến Quân ngoan ngoãn gật đầu.
"Mượn bao nhiêu?"
"Ba vạn."
"Bây giờ đi rút tiền đi, nếu anh dám giở trò, những tấm ảnh này sẽ được cả Dương Thành này nhìn thấy!"
Thẩm Kiều Kiều giơ máy ảnh lên.
Vương Kiến Quân lập tức dập tắt ý định báo cảnh sát. Anh ta không thể mất việc, còn có cha mẹ và họ hàng của anh ta, cũng không thể mất mặt như vậy được. Anh ta ngoan ngoãn ra ngoài rút tiền, gần đây có ngân hàng, chưa đầy nửa tiếng đã rút tiền về.
"Tiền đây, cuộn phim có thể đưa cho tôi được không?" Vương Kiến Quân hèn mọn cầu xin.
"Đưa cuộn phim cho anh rồi, lỡ anh đi báo cảnh sát nói tôi tống tiền anh thì làm sao? Yên tâm, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, cuộn phim chắc chắn sẽ không bị lộ ra ngoài."
Vương Kiến Quân nghiến chặt răng, ánh mắt đầy căm hận, anh ta đã bị con tiện nhân này lừa rồi.
"Cút đi!"
Thẩm Kiều Kiều mở cửa đuổi chó. Vương Kiến Quân cũng chỉ đáng giá ba vạn tệ thôi, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, những ngày tháng tốt đẹp của tên biếи ŧɦái chết bầm này vẫn còn ở phía sau.
Vương Kiến Quân không cam tâm rời đi, lúc đến cửa, anh ta căm hận liếc nhìn Thẩm Kiều Kiều một cái. Nguyệt Nguyệt bên trong nhìn thấy, cô bé bất giác run lên, nỗi sợ hãi của cô bé đối với Vương Kiến Quân vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
"Chán sống rồi hả?"
Thẩm Kiều Kiều vớ lấy cái ghế trên đất, ném thẳng về phía tên biếи ŧɦái chết bầm. Vương Kiến Quân ôm cánh tay phải kêu thảm một tiếng, cú ném này đã trực tiếp làm gãy cánh tay phải của anh ta.
Tập Tử Hoa giật mình run lên một cái. Một Thẩm Kiều Kiều hung hãn như vậy, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy. Nếu lúc đầu anh ta biết Thẩm Kiều Kiều là một người bị bệnh thần kinh tiềm ẩn như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không cưới về nhà.
"Cút!"
Thẩm Kiều Kiều quát lên một tiếng, Vương Kiến Quân ôm cánh tay phải chạy trối chết, nhanh như bay, chỉ sợ chậm một bước là mất mạng.
Trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con và Tập Tử Hoa đang bị trói trên ghế. Thẩm Kiều Kiều đã mệt, cô dùng xẻng đánh ngất Tập Tử Hoa, rồi dắt Nguyệt Nguyệt ra ngoài ăn cơm, tiện thể khảo sát môi trường xung quanh.
Sau khi đường ai nấy đi với Tập Tử Hoa, cô phải tìm gì đó làm để nuôi sống gia đình. Tạm thời cô không thể làm phóng viên được, nguyên chủ còn chưa học xong cấp ba. Dương Thành này quá nhỏ, cô phải đến Hải Thành kiếm tiền. Nhưng mà nhà họ Tập có tiền, cô phải kiếm một khoản về làm vốn mới được.
"Ba vạn tệ tôi cho anh mượn năm ngoái, đến lúc phải trả rồi."
Thẩm Kiều Kiều lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết một tờ giấy nợ, còn bắt Vương Kiến Quân điểm chỉ, vừa tròn ba vạn tệ.
Cô lại tìm trong nhà một cái máy ảnh, bên trong vẫn còn phim, rồi bảo Nguyệt Nguyệt trở vào phòng, chuyện tiếp theo trẻ con không nên xem.
Tập Tử Hoa và Vương Kiến Quân run lẩy bẩy, không biết Thẩm Kiều Kiều định làm gì.
"Yên tâm, tôi không đánh người!"
Thẩm Kiều Kiều khởi động cổ tay, cởi trói cho bọn họ. Hai người họ đã bị giày vò đến mất hết sức lực, giống như miếng thịt trên thớt, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Thẩm Kiều Kiều chụp hết cuộn phim còn lại trong máy ảnh.
Tập Tử Hoa và Vương Kiến Quân xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, co rúm người lại run lẩy bẩy.
"Anh có mượn tiền tôi không?" Thẩm Kiều Kiều hỏi.
"Có."
Vương Kiến Quân ngoan ngoãn gật đầu.
"Mượn bao nhiêu?"
"Ba vạn."
"Bây giờ đi rút tiền đi, nếu anh dám giở trò, những tấm ảnh này sẽ được cả Dương Thành này nhìn thấy!"
Thẩm Kiều Kiều giơ máy ảnh lên.
Vương Kiến Quân lập tức dập tắt ý định báo cảnh sát. Anh ta không thể mất việc, còn có cha mẹ và họ hàng của anh ta, cũng không thể mất mặt như vậy được. Anh ta ngoan ngoãn ra ngoài rút tiền, gần đây có ngân hàng, chưa đầy nửa tiếng đã rút tiền về.
"Tiền đây, cuộn phim có thể đưa cho tôi được không?" Vương Kiến Quân hèn mọn cầu xin.
"Đưa cuộn phim cho anh rồi, lỡ anh đi báo cảnh sát nói tôi tống tiền anh thì làm sao? Yên tâm, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, cuộn phim chắc chắn sẽ không bị lộ ra ngoài."
"Cút đi!"
Thẩm Kiều Kiều mở cửa đuổi chó. Vương Kiến Quân cũng chỉ đáng giá ba vạn tệ thôi, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, những ngày tháng tốt đẹp của tên biếи ŧɦái chết bầm này vẫn còn ở phía sau.
Vương Kiến Quân không cam tâm rời đi, lúc đến cửa, anh ta căm hận liếc nhìn Thẩm Kiều Kiều một cái. Nguyệt Nguyệt bên trong nhìn thấy, cô bé bất giác run lên, nỗi sợ hãi của cô bé đối với Vương Kiến Quân vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
"Chán sống rồi hả?"
Thẩm Kiều Kiều vớ lấy cái ghế trên đất, ném thẳng về phía tên biếи ŧɦái chết bầm. Vương Kiến Quân ôm cánh tay phải kêu thảm một tiếng, cú ném này đã trực tiếp làm gãy cánh tay phải của anh ta.
Tập Tử Hoa giật mình run lên một cái. Một Thẩm Kiều Kiều hung hãn như vậy, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy. Nếu lúc đầu anh ta biết Thẩm Kiều Kiều là một người bị bệnh thần kinh tiềm ẩn như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không cưới về nhà.
Thẩm Kiều Kiều quát lên một tiếng, Vương Kiến Quân ôm cánh tay phải chạy trối chết, nhanh như bay, chỉ sợ chậm một bước là mất mạng.
Trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con và Tập Tử Hoa đang bị trói trên ghế. Thẩm Kiều Kiều đã mệt, cô dùng xẻng đánh ngất Tập Tử Hoa, rồi dắt Nguyệt Nguyệt ra ngoài ăn cơm, tiện thể khảo sát môi trường xung quanh.
Sau khi đường ai nấy đi với Tập Tử Hoa, cô phải tìm gì đó làm để nuôi sống gia đình. Tạm thời cô không thể làm phóng viên được, nguyên chủ còn chưa học xong cấp ba. Dương Thành này quá nhỏ, cô phải đến Hải Thành kiếm tiền. Nhưng mà nhà họ Tập có tiền, cô phải kiếm một khoản về làm vốn mới được.
2
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
