0 chữ
Chương 7
Chương 7: Khoảng lặng
Mấy ngày sau chuyến viếng thăm đầy sóng gió của Linh Chi, tâm trí An Nhiên vẫn còn đôi chút xao động. Những lời trêu ghẹo của cô bạn thân như những viên sỏi nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng, tạo ra những gợn sóng lăn tăn về mối quan hệ giữa cô và Nhật Tấn. Cô bắt đầu để ý đến anh nhiều hơn, không chỉ đơn thuần là quan sát một vị khách quen, mà còn là dò xét, phân tích, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó trong ánh mắt, cử chỉ của anh,một việc làm khá vô ích đối với một người kín đáo như Nhật Tấn. Điều này khiến cô vừa tò mò lại vừa có chút bối rối mỗi khi anh xuất hiện.
Hôm đó là một buổi chiều thứ Năm khá oi bức. Nhật Tấn đến quán muộn hơn thường lệ một chút. Ngay từ lúc anh bước qua cửa, An Nhiên đã nhận ra sự khác biệt. Anh trông có vẻ mệt mỏi hơn hẳn mọi khi. Quầng thâm dưới mắt dường như đậm hơn, gương mặt dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu nhưng không giấu được nét căng thẳng. Anh chỉ khẽ gật đầu chào cô thay vì một lời chào ngắn gọn, rồi gần như ngay lập tức đi về góc bàn quen thuộc, mở laptop và chìm vào công việc với một sự tập trung cao độ, gần như là khẩn trương.
An Nhiên lặng lẽ pha cà phê cho anh. Ly cà phê đen đá không đường quen thuộc hôm nay dường như mang một ý nghĩa khác, không chỉ là thức uống yêu thích, mà còn là một liều doping cần thiết cho một bộ não đang phải hoạt động quá công suất. Cô mang cà phê ra bàn cho anh, nhẹ nhàng đặt xuống để không làm phiền sự tập trung của anh. Anh chỉ ngẩng lên trong giây lát, gật đầu cảm ơn rồi lại dán mắt vào màn hình.
Cô quay về quầy, lòng không khỏi dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Trông anh thực sự rất mệt. Từ vị trí của mình, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn về phía anh. Màn hình laptop của anh sáng lên những hình ảnh phức tạp, những mô hình 3D của một tòa nhà cao tầng hiện đại với kết cấu kính và thép lạ mắt, những bản vẽ kỹ thuật chi chít đường nét và ghi chú mà cô không tài nào hiểu nổi. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy tính chất công việc của anh đòi hỏi sự chính xác, tỉ mỉ và áp lực lớn đến mức nào. Từng cái nhíu mày, từng cái vươn vai mệt mỏi, hay cử chỉ đưa tay lên day day thái dương của anh đều không thoát khỏi ánh mắt quan sát của cô.
Thế giới của anh thật khác xa so với góc nhỏ yên bình này. An Nhiên bất giác nhớ lại lời Linh Chi nói về sự khác biệt giữa họ. Một kiến trúc sư tài năng, làm việc với những dự án lớn, những con số khổng lồ, những áp lực mà có lẽ cô không bao giờ tưởng tượng được. Còn cô chỉ là chủ một quán cafe sách nhỏ, sống một cuộc đời bình lặng, giản dị. Liệu sự quan tâm, lòng tốt mà anh thỉnh thoảng thể hiện có phải chỉ đơn giản là vì anh tìm thấy ở đây một nơi trú ẩn dễ chịu, một sự đối lập thú vị với cuộc sống căng thẳng của anh? Hay nó còn có ý nghĩa nào khác?
Cô thở dài, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Anh chỉ là một vị khách quen, một người bạn sách tình cờ, một người mà cô có chút ngưỡng mộ và thiện cảm đặc biệt. Chỉ vậy thôi. Cô tự nhủ phải giữ khoảng cách, không nên để những cảm xúc mơ hồ này đi quá xa.
Nhưng rồi, khi thấy anh lại day mạnh hai bên thái dương, đôi mắt nhắm nghiền vẻ mệt mỏi tột độ, lòng cô lại không khỏi mềm đi. Cô lặng lẽ vào bếp, pha một tách trà hoa cúc mật ong ấm nóng – loại trà cô thường uống để thư giãn. Cô đặt tách trà lên một chiếc đĩa nhỏ, định bụng sẽ mang ra mời anh, coi như một cử chỉ quan tâm đơn thuần của chủ quán đối với khách hàng thân thiết đang có vẻ không khỏe.
Đúng lúc cô định bưng trà ra thì Nhật Tấn ngẩng đầu lên, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô. Anh bắt gặp cái nhìn đầy lo lắng của An Nhiên. Cô hơi giật mình, vội quay đi, giả vờ sắp xếp lại mấy lọ đường trên quầy. Nhưng khoảnh khắc giao nhau của ánh mắt đó đủ để Nhật Tấn nhận ra sự quan tâm không lời của cô.
Anh nhìn cô một lúc lâu hơn thường lệ. Có lẽ anh nhớ lại vẻ mặt có chút bối rối của cô hôm trước khi bị bạn bè trêu chọc, và cảm nhận được sự lo lắng chân thành của cô lúc này. Bất ngờ, một nụ cười rất nhẹ, gần như chỉ là một cái nhếch môi thoáng qua, nhưng lại làm dịu đi nét căng thẳng trên gương mặt anh.
Rồi anh khẽ cất giọng, đủ để cô nghe thấy giữa không gian yên tĩnh: "Không sao đâu." Anh nói, giọng hơi khàn vì mệt: "Chỉ là công việc hơi nhiều một chút."
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, đơn giản, nhưng lại khiến An Nhiên sững người. Anh đang trấn an cô? Anh nhận ra sự lo lắng của cô và đang đáp lại nó? Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Nó giống như một cây cầu nhỏ bất ngờ được bắc qua khoảng cách im lặng giữa họ, một sự thừa nhận rằng anh cũng nhận thức được sự hiện diện và cảm xúc của cô, chứ không hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Trái tim cô lại đập rộn lên, một cảm giác ấm áp lan tỏa, xua đi phần nào những nghi ngờ, băn khoăn trước đó: "Vâng ạ."
Cô chỉ đáp lại được như vậy, nhưng giọng nói đã vui hơn một chút. Cô quyết định không mang tách trà hoa cúc ra nữa, sợ rằng lại thành thừa thãi. Lời nói vừa rồi của anh đã đủ ấm áp rồi.
Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi đó, Nhật Tấn dường như cũng bớt căng thẳng hơn một chút. Anh uống một ngụm cà phê lớn, hít thở sâu rồi quay lại với công việc, nhưng tốc độ lướt chuột và gõ phím đã chậm lại, không còn vẻ gấp gáp như trước. An Nhiên cũng quay lại với việc của mình, sắp xếp sách, lau dọn quầy bar, nhưng tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thi thoảng, cô vẫn liếc nhìn anh, nhưng không còn là cái nhìn dò xét hay lo lắng thái quá, mà chỉ là một sự quan tâm lặng lẽ, một mong muốn thầm lặng rằng không gian yên bình của Hoài Niệm có thể thực sự giúp anh xoa dịu những mệt mỏi. Cô cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ sự bình yên đó cho anh, hơn bao giờ hết.
Buổi chiều dần tàn. Nhật Tấn cuối cùng cũng gập chiếc laptop lại. Anh ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại vài phút như để nghỉ ngơi hoàn toàn trước khi rời đi. Trông anh vẫn còn mệt, nhưng đã có vẻ thư thái hơn nhiều so với lúc mới đến.
Khi anh đứng dậy ra về, lúc đi qua quầy, anh dừng lại. Lời cảm ơn của anh hôm nay nghe có phần nhẹ hơn, trầm hơn vì mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại có một sự ấm áp rất thật.
"Cảm ơn..." Anh nói, rồi khẽ nói thêm: "Vì sự yên tĩnh."
An Nhiên mỉm cười: "Không có gì. Anh về cẩn thận nhé."
Anh gật đầu rồi rời đi. An Nhiên đứng nhìn theo bóng anh khuất dần, lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Thế giới của anh thật áp lực và đòi hỏi. Nhưng giữa những áp lực đó, anh vẫn tìm thấy thời gian để đọc Bạch Lạc Mai, để đi Ô Trấn, để ngồi lặng lẽ ở đây hàng giờ, và thậm chí, để nhận ra và đáp lại sự quan tâm thầm lặng của cô. Sự phức tạp đó, sự ấm áp ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng đó, đang ngày càng kéo cô lại gần anh hơn, bất chấp những khác biệt mà lý trí cô vẫn luôn nhắc nhở.
Hôm đó là một buổi chiều thứ Năm khá oi bức. Nhật Tấn đến quán muộn hơn thường lệ một chút. Ngay từ lúc anh bước qua cửa, An Nhiên đã nhận ra sự khác biệt. Anh trông có vẻ mệt mỏi hơn hẳn mọi khi. Quầng thâm dưới mắt dường như đậm hơn, gương mặt dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu nhưng không giấu được nét căng thẳng. Anh chỉ khẽ gật đầu chào cô thay vì một lời chào ngắn gọn, rồi gần như ngay lập tức đi về góc bàn quen thuộc, mở laptop và chìm vào công việc với một sự tập trung cao độ, gần như là khẩn trương.
Cô quay về quầy, lòng không khỏi dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Trông anh thực sự rất mệt. Từ vị trí của mình, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn về phía anh. Màn hình laptop của anh sáng lên những hình ảnh phức tạp, những mô hình 3D của một tòa nhà cao tầng hiện đại với kết cấu kính và thép lạ mắt, những bản vẽ kỹ thuật chi chít đường nét và ghi chú mà cô không tài nào hiểu nổi. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy tính chất công việc của anh đòi hỏi sự chính xác, tỉ mỉ và áp lực lớn đến mức nào. Từng cái nhíu mày, từng cái vươn vai mệt mỏi, hay cử chỉ đưa tay lên day day thái dương của anh đều không thoát khỏi ánh mắt quan sát của cô.
Cô thở dài, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Anh chỉ là một vị khách quen, một người bạn sách tình cờ, một người mà cô có chút ngưỡng mộ và thiện cảm đặc biệt. Chỉ vậy thôi. Cô tự nhủ phải giữ khoảng cách, không nên để những cảm xúc mơ hồ này đi quá xa.
Đúng lúc cô định bưng trà ra thì Nhật Tấn ngẩng đầu lên, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô. Anh bắt gặp cái nhìn đầy lo lắng của An Nhiên. Cô hơi giật mình, vội quay đi, giả vờ sắp xếp lại mấy lọ đường trên quầy. Nhưng khoảnh khắc giao nhau của ánh mắt đó đủ để Nhật Tấn nhận ra sự quan tâm không lời của cô.
Anh nhìn cô một lúc lâu hơn thường lệ. Có lẽ anh nhớ lại vẻ mặt có chút bối rối của cô hôm trước khi bị bạn bè trêu chọc, và cảm nhận được sự lo lắng chân thành của cô lúc này. Bất ngờ, một nụ cười rất nhẹ, gần như chỉ là một cái nhếch môi thoáng qua, nhưng lại làm dịu đi nét căng thẳng trên gương mặt anh.
Rồi anh khẽ cất giọng, đủ để cô nghe thấy giữa không gian yên tĩnh: "Không sao đâu." Anh nói, giọng hơi khàn vì mệt: "Chỉ là công việc hơi nhiều một chút."
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, đơn giản, nhưng lại khiến An Nhiên sững người. Anh đang trấn an cô? Anh nhận ra sự lo lắng của cô và đang đáp lại nó? Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Nó giống như một cây cầu nhỏ bất ngờ được bắc qua khoảng cách im lặng giữa họ, một sự thừa nhận rằng anh cũng nhận thức được sự hiện diện và cảm xúc của cô, chứ không hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Trái tim cô lại đập rộn lên, một cảm giác ấm áp lan tỏa, xua đi phần nào những nghi ngờ, băn khoăn trước đó: "Vâng ạ."
Cô chỉ đáp lại được như vậy, nhưng giọng nói đã vui hơn một chút. Cô quyết định không mang tách trà hoa cúc ra nữa, sợ rằng lại thành thừa thãi. Lời nói vừa rồi của anh đã đủ ấm áp rồi.
Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi đó, Nhật Tấn dường như cũng bớt căng thẳng hơn một chút. Anh uống một ngụm cà phê lớn, hít thở sâu rồi quay lại với công việc, nhưng tốc độ lướt chuột và gõ phím đã chậm lại, không còn vẻ gấp gáp như trước. An Nhiên cũng quay lại với việc của mình, sắp xếp sách, lau dọn quầy bar, nhưng tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thi thoảng, cô vẫn liếc nhìn anh, nhưng không còn là cái nhìn dò xét hay lo lắng thái quá, mà chỉ là một sự quan tâm lặng lẽ, một mong muốn thầm lặng rằng không gian yên bình của Hoài Niệm có thể thực sự giúp anh xoa dịu những mệt mỏi. Cô cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ sự bình yên đó cho anh, hơn bao giờ hết.
Buổi chiều dần tàn. Nhật Tấn cuối cùng cũng gập chiếc laptop lại. Anh ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại vài phút như để nghỉ ngơi hoàn toàn trước khi rời đi. Trông anh vẫn còn mệt, nhưng đã có vẻ thư thái hơn nhiều so với lúc mới đến.
Khi anh đứng dậy ra về, lúc đi qua quầy, anh dừng lại. Lời cảm ơn của anh hôm nay nghe có phần nhẹ hơn, trầm hơn vì mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại có một sự ấm áp rất thật.
"Cảm ơn..." Anh nói, rồi khẽ nói thêm: "Vì sự yên tĩnh."
An Nhiên mỉm cười: "Không có gì. Anh về cẩn thận nhé."
Anh gật đầu rồi rời đi. An Nhiên đứng nhìn theo bóng anh khuất dần, lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Thế giới của anh thật áp lực và đòi hỏi. Nhưng giữa những áp lực đó, anh vẫn tìm thấy thời gian để đọc Bạch Lạc Mai, để đi Ô Trấn, để ngồi lặng lẽ ở đây hàng giờ, và thậm chí, để nhận ra và đáp lại sự quan tâm thầm lặng của cô. Sự phức tạp đó, sự ấm áp ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng đó, đang ngày càng kéo cô lại gần anh hơn, bất chấp những khác biệt mà lý trí cô vẫn luôn nhắc nhở.
5
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
