0 chữ
Chương 3
Chương 3: Chuyện quái quỷ gì đây?
Cố Quân Triều vốn coi Lâm Duyệt là ân nhân cứu mạng, bởi vậy bèn kể cho nàng nghe chút ít nội tình.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe một tiếng "bịch" vang lên.
Cả hai vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Mạnh Quy Đề lúc nãy còn đang tựa vào cột ngủ say, giờ đã ngã lăn xuống đất.
Lâm Duyệt nào còn tâm tư nghe Cố Quân Triều giải thích, vội vã chạy qua muốn đỡ nàng dậy.
Nhưng chưa kịp lại gần thì Mạnh Quy Đề đã tự mình bò lên được rồi.
"Quả nhiên đứng ngủ khó thật." Mạnh Quy Đề lẩm bẩm, lại cảm thấy nằm đất cũng không tồi chút nào.
Vừa mới bò lên được một nửa, nàng lại lập tức ngả người nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lâm Duyệt đang định dìu nàng: "..."
Cố Quân Triều: "..."
"Quy Đề, muội mau dậy đi, đừng nằm dưới đất ngủ chứ." Lâm Duyệt từ nhỏ lớn lên cùng Mạnh Quy Đề, tình như tỷ muội ruột thịt. Bây giờ thấy nàng cứ nằm dài dưới đất thế này, trong lòng vô cùng lo lắng.
Mạnh Quy Đề nghe tiếng Lâm Duyệt chỉ "hừ" một tiếng, trở mình rồi ngủ tiếp.
Lâm Duyệt bó tay, vừa định gọi vài đệ tử xung quanh tới đỡ nàng dậy, thì đã thấy Cố Quân Triều bước tới trước.
Hắn vừa đưa tay ra định kéo Mạnh Quy Đề dậy, tay mới chạm vào áo nàng, Mạnh Quy Đề bỗng giật mình tỉnh giấc.
Ngước đầu lên, thấy ngay gương mặt của Cố Quân Triều đang cúi xuống trước mặt mình.
Trong đầu nàng lập tức vang lên tiếng chuông báo động: Đây chính là người của nữ chủ Hoa Long Nguyệt, tuyệt đối không được đυ.ng chạm lung tung!
Thế là nàng lập tức lăn một vòng, đυ.ng thẳng vào cây cột phía sau.
Do dùng lực quá mạnh, nàng bị cây cột bật ngược trở lại, lăn tới ngay trước mặt Cố Quân Triều lần nữa.
Hết cách, nàng đành chậm rãi bò dậy, nói: "Không cần phiền, ta tự mình đứng lên được rồi."
Đứng lên xong, nàng còn phủi phủi bụi bám trên người.
Lâm Duyệt nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của nàng lúc này, càng thêm lo lắng, thầm nghĩ chẳng lẽ Quy Đề sư muội bị bệnh rồi hay sao, nên mới buồn ngủ đến mức này? Đợi về tới Thái Thanh Môn, nhất định phải tìm cho nàng dược sư giỏi nhất xem bệnh.
…
Nghi thức trừ tà lần này diễn ra liên tục ba ngày ba đêm, cuối cùng lại bố trí thêm một tầng kết giới nữa.
Người thường vẫn có thể tự do ra vào, nhưng kết giới này cũng chỉ đủ chống lại một ít tà vật nhỏ yếu. Nếu gặp phải yêu ma thực thụ, kết giới này căn bản vô dụng.
Tuy vậy, đối với dân thường thì như thế cũng đã là quá đủ.
Lúc trở về Thái Thanh Môn, thương thế của Cố Quân Triều nhờ linh đan và linh thang hỗ trợ nên đã gần như khỏi hẳn.
Vì hắn đã có được ngọc giản nhập môn của Thái Thanh Môn, tất nhiên có thể cùng nhóm người Lâm Duyệt trở về.
Nhưng vừa tới chân núi Thái Thanh Môn, Cố Quân Triều phải dừng lại.
Dù sao hắn cũng mới chỉ là người vừa được phép gia nhập ngoại môn. Đệ tử ngoại môn vốn không được phép tùy tiện bước vào nội môn, huống chi hắn lúc này ngay cả đệ tử ngoại môn còn chưa chính thức được tính.
Mạnh Quy Đề vừa mới ngự kiếm bay đi một đoạn, chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu trở lại trước mặt Cố Quân Triều.
"Quy Đề sư tỷ có việc gì sao?" Các đệ tử ngoại môn thấy Mạnh Quy Đề quay lại thì lập tức đứng nghiêm túc lại, trong lòng đầy cảnh giác.
Dù sao ngày thường, họ rất hiếm khi gặp mặt đệ tử chân truyền của các ngọn núi như nàng.
Mạnh Quy Đề hoàn toàn không để ý đến nhóm đệ tử ngoại môn kia, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Cố Quân Triều.
"Ngươi, cùng ta lên nội môn đi." Giọng điệu của nàng rất nhẹ nhàng, cứ như thể đang chào hỏi vu vơ.
Cố Quân Triều trải qua mấy ngày này tiếp xúc với Mạnh Quy Đề, biết rõ nàng căn bản không hề để hắn vào mắt, thế nhưng lúc này lại đột nhiên nói vậy.
"Đa tạ Mạnh đạo hữu ưu ái, nhưng ta muốn dựa vào sức mình bước vào nội môn." Cố Quân Triều kiên quyết từ chối.
Những đệ tử ngoại môn kia nghe hắn cự tuyệt, lập tức kinh hãi, vội vàng nhắc nhở: "Ngươi nói gì vậy, mau đáp ứng Quy Đề sư tỷ đi!"
Mấy ngày qua bọn họ cũng xem như từng chung hoạn nạn, đều cảm thấy Cố Quân Triều là người tốt. Nếu hắn đắc tội Quy Đề sư tỷ, vậy thì quả thực nguy to!
Nhìn đám đệ tử ngoại môn tỏ vẻ căng thẳng, Cố Quân Triều cũng có chút khó hiểu. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Quy Đề, lại thấy nàng đang ngáp một cái dài, giọng nói nhàn nhạt vang lên:
"Ngươi cứ cố gắng đi."
Nói xong, Mạnh Quy Đề liền xoay người hướng thẳng về phía sơn môn, ngay cả kiếm cũng chẳng buồn nhặt.
“Sư tỷ, kiếm của người!” Một đệ tử vội vàng nhặt lấy thanh kiếm, cuống cuồng đuổi theo.
“Sư tỷ định đi bộ lên núi sao?” Một người khác nhanh chân chạy đi chuẩn bị kiệu.
Chúng đệ tử nhìn Mạnh Quy Đề loạng choạng đi phía trước, lập tức chân tay rối loạn.
Cố Quân Triều nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt thoáng chút ngờ vực.
Nàng, vốn không nên như thế này.
Ý nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu, Cố Quân Triều liền ngây ra một khắc.
Sau đó hắn lại bật cười.
Lần đầu gặp nàng, chẳng phải nàng đã như thế này sao, bộ dáng vô tư lự, thờ ơ với tất cả mọi thứ. Làm gì có chuyện nàng "không nên như thế" được chứ?
...
Lâm Duyệt đợi tại Phong Hòa viện trên Thanh Vân phong suốt nửa canh giờ vẫn chưa thấy Mạnh Quy Đề trở lại, lòng dạ lo âu.
Vừa tính xuống núi tìm kiếm, thì chợt thấy mấy đệ tử ngoại môn khiêng kiệu lên núi.
Ngồi bên trên chính là Mạnh Quy Đề, hai tay buông thõng, tư thế bất động.
Lâm Duyệt hốt hoảng.
Dẫu rằng thuật ngự kiếm của các nàng chưa bằng được những tu sĩ trên Trúc Cơ kỳ, nhưng cũng đâu đến nỗi phải phiền đệ tử ngoại môn khiêng lên núi thế này.
Chẳng lẽ nàng gặp phải chuyện gì rồi?
Chờ kiệu hạ xuống, Lâm Duyệt vội vàng bước tới xem xét.
Vừa nhìn kỹ lại mới phát hiện...
Ngủ rồi.
Không sai, Mạnh Quy Đề lại ngủ nữa rồi.
“Lâm sư tỷ, đây là bội kiếm của Quy Đề sư tỷ, người và kiếm đều đã đưa tới nơi.” Một đệ tử ngoại môn lau mồ hôi trên trán, cung kính bẩm báo.
“Các ngươi vất vả rồi.” Lâm Duyệt mỉm cười, phất tay ban thưởng, mỗi người nhận được một khối linh thạch thượng phẩm.
Mấy đệ tử ngoại môn nhận linh thạch thì cung kính bái tạ, vui vẻ xuống núi.
Linh thạch thượng phẩm đó, vốn chỉ có nội môn đệ tử mới có được. Không hổ danh đệ tử nội môn trên các chủ phong, xuất thủ quả nhiên hào phóng.
“Quy Đề, dậy nào, đến nhà rồi.” Lâm Duyệt định đỡ Mạnh Quy Đề dậy, nhưng thấy nàng mềm oặt tựa vào kiệu, nhất thời không biết làm thế nào xuống tay.
Nếu nàng là tu sĩ Kim Đan thì tốt rồi, có thể trực tiếp dùng pháp lực đem Mạnh Quy Đề đưa vào phòng luôn.
Lúc này, Mạnh Quy Đề mơ màng mở mắt, nhìn lên tấm biển đề ba chữ "Phong Hòa Viện".
Đây là do chính tay sư phụ nàng đề tự năm xưa.
Nhưng giờ phút này nhìn lại, lại vô cùng chướng mắt.
Ngón tay nàng khẽ động, thanh trường kiếm trong tay Lâm Duyệt lập tức rời vỏ, kiếm quang lóe lên, trực tiếp chém đôi tấm biển.
Một màn này dọa Lâm Duyệt ngây người tại chỗ.
Ngày thường, mỗi khi người của Chấp Tu đường tới quét dọn, Mạnh Quy Đề đều tự mình trông coi cẩn thận, chỉ sợ họ sơ ý làm hỏng tấm biển.
Giờ nàng lại đích thân hủy nó đi như vậy.
Lâm Duyệt hốt hoảng chạy lên nhặt lại, lòng tự trách vô cùng.
Chết rồi, chết rồi, đều tại mình cả, lỡ tay đánh thức Quy Đề khi nàng còn chưa tỉnh ngủ, chắc chắn nàng ấy vẫn đang mơ ngủ đây mà.
Chờ khi tỉnh táo, thấy tấm biển do đích thân Tôn giả đề tự bị hỏng, chẳng phải nàng sẽ khóc hết nước mắt sao?
Mạnh Quy Đề thì chẳng khóc, ngược lại Lâm Duyệt suýt nữa òa lên.
Tay còn chưa kịp chạm tới tấm biển, một đôi hài nữ thêu hoa văn mây tinh xảo đã nhẹ nhàng giẫm lên trước.
Lâm Duyệt theo mũi giày ngước lên nhìn...
Người đứng đó, chính là Mạnh Quy Đề.
“Ngươi làm cái gì vậy? Sao cứ như thể ta chết tới nơi rồi thế kia?” Mạnh Quy Đề khó hiểu nhìn Lâm Duyệt, chẳng phải chỉ là một tấm biển thôi sao?
“Nhưng mà...” Đây là chữ do chính Hoài Sơn Tôn giả tự tay viết tặng ngươi đó!
Lâm Duyệt lòng đau như cắt, thật không biết nên khóc hay cười. Người quý trọng là ngươi, giờ người không để ý nữa cũng là ngươi, thật hết cách rồi.
Nói xong, Mạnh Quy Đề duỗi người ngáp dài, đủng đỉnh đi vào viện.
Lâm Duyệt nhìn tấm biển bị chẻ đôi, cuối cùng đành thở dài thu dọn lại, cất vào kho trong hậu viện.
Lỡ ngày nào đó Quy Đề đổi ý muốn dùng lại, nàng vẫn còn đồ mà mang ra, dù rằng đã đứt làm đôi.
Chờ khi nàng trở lại chính đường, đã thấy Mạnh Quy Đề đang cầm bút, vung múa long phi phượng vũ, mực nước vẩy tung tóe khắp nơi.
Lâm Duyệt vừa né tránh từng giọt mực bay tới, vừa tò mò tiến lại gần xem.
Chỉ thấy trên tờ giấy trắng toát kia, nổi bật hai chữ lớn:
[Thụy Viện.]
Cái gì mà loạn lên thế này?
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe một tiếng "bịch" vang lên.
Cả hai vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Mạnh Quy Đề lúc nãy còn đang tựa vào cột ngủ say, giờ đã ngã lăn xuống đất.
Lâm Duyệt nào còn tâm tư nghe Cố Quân Triều giải thích, vội vã chạy qua muốn đỡ nàng dậy.
Nhưng chưa kịp lại gần thì Mạnh Quy Đề đã tự mình bò lên được rồi.
"Quả nhiên đứng ngủ khó thật." Mạnh Quy Đề lẩm bẩm, lại cảm thấy nằm đất cũng không tồi chút nào.
Vừa mới bò lên được một nửa, nàng lại lập tức ngả người nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lâm Duyệt đang định dìu nàng: "..."
Cố Quân Triều: "..."
"Quy Đề, muội mau dậy đi, đừng nằm dưới đất ngủ chứ." Lâm Duyệt từ nhỏ lớn lên cùng Mạnh Quy Đề, tình như tỷ muội ruột thịt. Bây giờ thấy nàng cứ nằm dài dưới đất thế này, trong lòng vô cùng lo lắng.
Lâm Duyệt bó tay, vừa định gọi vài đệ tử xung quanh tới đỡ nàng dậy, thì đã thấy Cố Quân Triều bước tới trước.
Hắn vừa đưa tay ra định kéo Mạnh Quy Đề dậy, tay mới chạm vào áo nàng, Mạnh Quy Đề bỗng giật mình tỉnh giấc.
Ngước đầu lên, thấy ngay gương mặt của Cố Quân Triều đang cúi xuống trước mặt mình.
Trong đầu nàng lập tức vang lên tiếng chuông báo động: Đây chính là người của nữ chủ Hoa Long Nguyệt, tuyệt đối không được đυ.ng chạm lung tung!
Thế là nàng lập tức lăn một vòng, đυ.ng thẳng vào cây cột phía sau.
Do dùng lực quá mạnh, nàng bị cây cột bật ngược trở lại, lăn tới ngay trước mặt Cố Quân Triều lần nữa.
Hết cách, nàng đành chậm rãi bò dậy, nói: "Không cần phiền, ta tự mình đứng lên được rồi."
Lâm Duyệt nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của nàng lúc này, càng thêm lo lắng, thầm nghĩ chẳng lẽ Quy Đề sư muội bị bệnh rồi hay sao, nên mới buồn ngủ đến mức này? Đợi về tới Thái Thanh Môn, nhất định phải tìm cho nàng dược sư giỏi nhất xem bệnh.
…
Nghi thức trừ tà lần này diễn ra liên tục ba ngày ba đêm, cuối cùng lại bố trí thêm một tầng kết giới nữa.
Người thường vẫn có thể tự do ra vào, nhưng kết giới này cũng chỉ đủ chống lại một ít tà vật nhỏ yếu. Nếu gặp phải yêu ma thực thụ, kết giới này căn bản vô dụng.
Tuy vậy, đối với dân thường thì như thế cũng đã là quá đủ.
Lúc trở về Thái Thanh Môn, thương thế của Cố Quân Triều nhờ linh đan và linh thang hỗ trợ nên đã gần như khỏi hẳn.
Vì hắn đã có được ngọc giản nhập môn của Thái Thanh Môn, tất nhiên có thể cùng nhóm người Lâm Duyệt trở về.
Dù sao hắn cũng mới chỉ là người vừa được phép gia nhập ngoại môn. Đệ tử ngoại môn vốn không được phép tùy tiện bước vào nội môn, huống chi hắn lúc này ngay cả đệ tử ngoại môn còn chưa chính thức được tính.
Mạnh Quy Đề vừa mới ngự kiếm bay đi một đoạn, chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu trở lại trước mặt Cố Quân Triều.
"Quy Đề sư tỷ có việc gì sao?" Các đệ tử ngoại môn thấy Mạnh Quy Đề quay lại thì lập tức đứng nghiêm túc lại, trong lòng đầy cảnh giác.
Dù sao ngày thường, họ rất hiếm khi gặp mặt đệ tử chân truyền của các ngọn núi như nàng.
Mạnh Quy Đề hoàn toàn không để ý đến nhóm đệ tử ngoại môn kia, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Cố Quân Triều.
"Ngươi, cùng ta lên nội môn đi." Giọng điệu của nàng rất nhẹ nhàng, cứ như thể đang chào hỏi vu vơ.
Cố Quân Triều trải qua mấy ngày này tiếp xúc với Mạnh Quy Đề, biết rõ nàng căn bản không hề để hắn vào mắt, thế nhưng lúc này lại đột nhiên nói vậy.
"Đa tạ Mạnh đạo hữu ưu ái, nhưng ta muốn dựa vào sức mình bước vào nội môn." Cố Quân Triều kiên quyết từ chối.
Những đệ tử ngoại môn kia nghe hắn cự tuyệt, lập tức kinh hãi, vội vàng nhắc nhở: "Ngươi nói gì vậy, mau đáp ứng Quy Đề sư tỷ đi!"
Mấy ngày qua bọn họ cũng xem như từng chung hoạn nạn, đều cảm thấy Cố Quân Triều là người tốt. Nếu hắn đắc tội Quy Đề sư tỷ, vậy thì quả thực nguy to!
Nhìn đám đệ tử ngoại môn tỏ vẻ căng thẳng, Cố Quân Triều cũng có chút khó hiểu. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Quy Đề, lại thấy nàng đang ngáp một cái dài, giọng nói nhàn nhạt vang lên:
"Ngươi cứ cố gắng đi."
Nói xong, Mạnh Quy Đề liền xoay người hướng thẳng về phía sơn môn, ngay cả kiếm cũng chẳng buồn nhặt.
“Sư tỷ, kiếm của người!” Một đệ tử vội vàng nhặt lấy thanh kiếm, cuống cuồng đuổi theo.
“Sư tỷ định đi bộ lên núi sao?” Một người khác nhanh chân chạy đi chuẩn bị kiệu.
Chúng đệ tử nhìn Mạnh Quy Đề loạng choạng đi phía trước, lập tức chân tay rối loạn.
Cố Quân Triều nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt thoáng chút ngờ vực.
Nàng, vốn không nên như thế này.
Ý nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu, Cố Quân Triều liền ngây ra một khắc.
Sau đó hắn lại bật cười.
Lần đầu gặp nàng, chẳng phải nàng đã như thế này sao, bộ dáng vô tư lự, thờ ơ với tất cả mọi thứ. Làm gì có chuyện nàng "không nên như thế" được chứ?
...
Lâm Duyệt đợi tại Phong Hòa viện trên Thanh Vân phong suốt nửa canh giờ vẫn chưa thấy Mạnh Quy Đề trở lại, lòng dạ lo âu.
Vừa tính xuống núi tìm kiếm, thì chợt thấy mấy đệ tử ngoại môn khiêng kiệu lên núi.
Ngồi bên trên chính là Mạnh Quy Đề, hai tay buông thõng, tư thế bất động.
Lâm Duyệt hốt hoảng.
Dẫu rằng thuật ngự kiếm của các nàng chưa bằng được những tu sĩ trên Trúc Cơ kỳ, nhưng cũng đâu đến nỗi phải phiền đệ tử ngoại môn khiêng lên núi thế này.
Chẳng lẽ nàng gặp phải chuyện gì rồi?
Chờ kiệu hạ xuống, Lâm Duyệt vội vàng bước tới xem xét.
Vừa nhìn kỹ lại mới phát hiện...
Ngủ rồi.
Không sai, Mạnh Quy Đề lại ngủ nữa rồi.
“Lâm sư tỷ, đây là bội kiếm của Quy Đề sư tỷ, người và kiếm đều đã đưa tới nơi.” Một đệ tử ngoại môn lau mồ hôi trên trán, cung kính bẩm báo.
“Các ngươi vất vả rồi.” Lâm Duyệt mỉm cười, phất tay ban thưởng, mỗi người nhận được một khối linh thạch thượng phẩm.
Mấy đệ tử ngoại môn nhận linh thạch thì cung kính bái tạ, vui vẻ xuống núi.
Linh thạch thượng phẩm đó, vốn chỉ có nội môn đệ tử mới có được. Không hổ danh đệ tử nội môn trên các chủ phong, xuất thủ quả nhiên hào phóng.
“Quy Đề, dậy nào, đến nhà rồi.” Lâm Duyệt định đỡ Mạnh Quy Đề dậy, nhưng thấy nàng mềm oặt tựa vào kiệu, nhất thời không biết làm thế nào xuống tay.
Nếu nàng là tu sĩ Kim Đan thì tốt rồi, có thể trực tiếp dùng pháp lực đem Mạnh Quy Đề đưa vào phòng luôn.
Lúc này, Mạnh Quy Đề mơ màng mở mắt, nhìn lên tấm biển đề ba chữ "Phong Hòa Viện".
Đây là do chính tay sư phụ nàng đề tự năm xưa.
Nhưng giờ phút này nhìn lại, lại vô cùng chướng mắt.
Ngón tay nàng khẽ động, thanh trường kiếm trong tay Lâm Duyệt lập tức rời vỏ, kiếm quang lóe lên, trực tiếp chém đôi tấm biển.
Một màn này dọa Lâm Duyệt ngây người tại chỗ.
Ngày thường, mỗi khi người của Chấp Tu đường tới quét dọn, Mạnh Quy Đề đều tự mình trông coi cẩn thận, chỉ sợ họ sơ ý làm hỏng tấm biển.
Giờ nàng lại đích thân hủy nó đi như vậy.
Lâm Duyệt hốt hoảng chạy lên nhặt lại, lòng tự trách vô cùng.
Chết rồi, chết rồi, đều tại mình cả, lỡ tay đánh thức Quy Đề khi nàng còn chưa tỉnh ngủ, chắc chắn nàng ấy vẫn đang mơ ngủ đây mà.
Chờ khi tỉnh táo, thấy tấm biển do đích thân Tôn giả đề tự bị hỏng, chẳng phải nàng sẽ khóc hết nước mắt sao?
Mạnh Quy Đề thì chẳng khóc, ngược lại Lâm Duyệt suýt nữa òa lên.
Tay còn chưa kịp chạm tới tấm biển, một đôi hài nữ thêu hoa văn mây tinh xảo đã nhẹ nhàng giẫm lên trước.
Lâm Duyệt theo mũi giày ngước lên nhìn...
Người đứng đó, chính là Mạnh Quy Đề.
“Ngươi làm cái gì vậy? Sao cứ như thể ta chết tới nơi rồi thế kia?” Mạnh Quy Đề khó hiểu nhìn Lâm Duyệt, chẳng phải chỉ là một tấm biển thôi sao?
“Nhưng mà...” Đây là chữ do chính Hoài Sơn Tôn giả tự tay viết tặng ngươi đó!
Lâm Duyệt lòng đau như cắt, thật không biết nên khóc hay cười. Người quý trọng là ngươi, giờ người không để ý nữa cũng là ngươi, thật hết cách rồi.
Nói xong, Mạnh Quy Đề duỗi người ngáp dài, đủng đỉnh đi vào viện.
Lâm Duyệt nhìn tấm biển bị chẻ đôi, cuối cùng đành thở dài thu dọn lại, cất vào kho trong hậu viện.
Lỡ ngày nào đó Quy Đề đổi ý muốn dùng lại, nàng vẫn còn đồ mà mang ra, dù rằng đã đứt làm đôi.
Chờ khi nàng trở lại chính đường, đã thấy Mạnh Quy Đề đang cầm bút, vung múa long phi phượng vũ, mực nước vẩy tung tóe khắp nơi.
Lâm Duyệt vừa né tránh từng giọt mực bay tới, vừa tò mò tiến lại gần xem.
Chỉ thấy trên tờ giấy trắng toát kia, nổi bật hai chữ lớn:
[Thụy Viện.]
Cái gì mà loạn lên thế này?
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
