TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Cố Quân Triều, lão nương lại tới cứu ngươi đây

“Tranh!”

Một tiếng đàn ngân vang, kèm theo áp lực mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống khiến cho linh lực vốn đã cạn kiệt của thiếu nữ càng thêm tan tác.

Nàng đang vận một bộ váy trắng giờ đây rách nát thảm thương, khắp nơi đều là vết máu loang lổ.

“Những chuyện đã làm ngươi có nhận hay không?”

Một giọng nam lạnh lùng vang lên, theo sau động tác kết ấn của hắn, thanh trường kiếm khổng lồ ánh lên sắc vàng kim lơ lửng trên đầu thiếu nữ.

“Ta không nhận!”

Đôi mắt thiếu nữ đỏ bừng, nơi khóe mắt còn vương hai hàng huyết lệ.

Nàng không muốn nhận, không cam lòng nhận, tuyệt đối cũng không nhận!

“Mạnh Quy Đề, cả đại lục Chân Phong này đã không còn chỗ chứa chấp ngươi nữa. Ngươi gây ra nhiều lỗi lầm như thế, cũng đến lúc quay đầu rồi.” Giọng một nữ tử thanh lãnh vang lên.

Chỉ thấy nàng ta đứng đó vận một bộ váy tím bay lượn trong gió. Trên tay nàng ta là cây đàn Thất Tuyệt tím rực, âm thanh nó phát ra khuấy đảo linh áp trong không trung.

Đó cũng chính là hòn đá cuối cùng đè nát Mạnh Quy Đề.

“Ta sai chỗ nào? Hoa Long Nguyệt, Cố Quân Triều, các ngươi giỏi lắm, các ngươi thanh cao lắm!” Mạnh Quy Đề bật cười lạnh.

Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói nàng sai.

Nhưng mà nàng sai ở đâu?

Nàng chưa từng nghĩ rằng bản thân sai lầm!

“Quy Đề, nghe lời đi. Chỉ cần ngươi buông kiếm xuống, theo chúng ta trở về thì ta và Long Nguyệt sẽ cầu xin giúp ngươi. Giờ quay lại vẫn còn kịp mà.” Cố Quân Triều nhìn nữ tử trước mặt, đáy mắt lộ rõ sự chần chừ.

“Còn kịp sao?” Mạnh Quy Đề nghe xong câu này, cười như thể vừa nghe một chuyện vô cùng khôi hài.

Vốn dĩ còn đang gắng gượng chống đỡ, khi nghe câu này nàng bất chợt buông hết toàn bộ linh lực, thanh kiếm chắn trước người cũng lặng lẽ rơi xuống đất.

“Tất cả đều không kịp nữa rồi.” Mạnh Quy Đề khẽ khàng nhắm mắt.

Nàng mệt mỏi rồi.

Không muốn tranh giành nữa.

Nhưng cho dù là vậy…

“Ta cũng phải kéo các ngươi cùng xuống địa ngục!”

Mạnh Quy Đề bất ngờ mở choàng mắt, hung hăng nhìn về phía những tu sĩ đứng sau hai người kia.

Những tu sĩ đang lao tới tấn công thấy ánh mắt này của nàng, ai nấy đều kinh hãi, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Một kiếm tu cảnh giới Hóa Thần muốn tự bạo đan điền, quyết tâm kéo bọn họ cùng chết.

Ngay cả Cố Quân Triều và Hoa Long Nguyệt cũng không ngờ rằng Mạnh Quy Đề đã buông bỏ kháng cự mà vẫn muốn chết chung với bọn họ.

Linh lực cuồn cuộn bùng nổ trong nháy mắt.

Những tu sĩ kia chưa kịp phản ứng trong tức khắc đã tan biến thành tro bụi.

Ba nghìn tu sĩ có mặt tại đây, giờ phút này chỉ còn lại Cố Quân Triều và Hoa Long Nguyệt là may mắn sống sót.

Trên người hai người ngoài những vết thương trước đó do giao tranh với Mạnh Quy Đề thì không hề có thêm tổn thương mới nào.

Thân thể và linh lực của Mạnh Quy Đề dần tan biến trong không trung.

Chỉ để lại một câu nói cuối cùng: "Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa."

...

Mạnh Quy Đề phất tay đánh tan cảnh tượng trước mắt, uể oải nằm sang một bên.

Nàng không rõ mình đã bị nhốt ở nơi này bao lâu, chỉ biết cảnh tượng ấy hết lần này tới lần khác cứ hiện ra trước mắt, chiếu đi chiếu lại mãi không thôi.

Không biết kẻ nào rảnh rỗi, lại trói nàng tại nơi đây, ép nàng phải xem cả đời Hoa Long Nguyệt.

Trước kia khi chính bản thân trải qua mọi chuyện, nàng từng nghĩ mình là con cưng của trời đất, là trung tâm của vũ trụ.

Giờ xem đi xem lại những hình ảnh ấy, nàng mới hiểu ra mình nào phải trung tâm gì đâu, chẳng qua chỉ là một nữ phụ phản diện trong cuốn truyện kia mà thôi. Đã vậy còn là kiểu nhân vật ác sống chưa được một nửa cuốn truyện đã chết thảm.

Cướp nam chính, cướp vận may của nữ chính, muốn đứng trên vạn người. Bây giờ nhìn lại thì nhận ra, dưới con mắt thiên hạ nàng quả thật là một kẻ xấu xa không hơn không kém.

“Thôi được rồi, một đời vô nghĩa, thật đáng cười làm sao!” Mạnh Quy Đề tự lẩm bẩm rồi nhắm nghiền mắt lại.

Nếu sớm biết kết cục đã định sẵn như thế, ban đầu nàng đã chẳng cần cố gắng làm gì.

Chỉ việc ngủ suốt ngày cho khỏe.

...

“Quy Đề sư muội, dậy đi, chúng ta chuẩn bị xuống núi trừ tà đó!”

Nghe tiếng gọi quen quen, Mạnh Quy Đề theo phản xạ đáp: “Không đi đâu, ta muốn ngủ tiếp.”

“Không đi thật à? Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta được xuống núi, người dẫn đội lại chính là Hoài Sơn tôn giả đấy.” Người kia lại lên tiếng giục.

Nghe hai tiếng "Hoài Sơn", Mạnh Quy Đề lập tức tỉnh như vừa chết đuối vớ được cọc, tự nhiên bật thẳng dậy.

Nàng ngẩn ngơ nhìn xung quanh.

Trướng màn lất phất, hương khói thoang thoảng. Khung cảnh này quá đỗi thân quen, chính là Thanh Vân phong trên đỉnh Hồng Phúc thuộc Thái Thanh Môn.

Đây chẳng phải là tiểu viện của nàng sao?

“Xem kìa, ta biết ngay muội thích Hoài Sơn tôn giả mà. Mau đứng dậy đi, tỷ lấy y phục cho muội.” Thấy nàng ngồi bật dậy, Lâm Duyệt chỉ nghĩ rằng nàng ngủ mơ nên vừa cười vừa nói.

“Hôm nay thật sự là lần đầu ta xuống núi sao?” Mạnh Quy Đề bấy giờ mới chợt phản ứng, hỏi lại lần nữa.

“Ừ, chẳng phải muội mong chờ ngày này lâu lắm rồi sao?” Lâm Duyệt cười dịu dàng, mang quần áo đặt sang một bên.

“Lâm Duyệt sư tỷ, tỷ báo lại với sư phụ giúp muội là hôm nay muội thấy người không khỏe, không đi được. Để tháng sau hẵng tính tiếp.”

Mạnh Quy Đề tuy rất tò mò tại sao mình lại quay trở về quá khứ, nhưng nhớ tới kết cục bi thảm kia, nàng nhất định sẽ không dẫm lên vết xe đổ một lần nữa đâu.

Cố Quân Triều, ngươi cứ chờ bị đánh chết tại trấn Gia Vân đi nhé.

Kiếp này bản tôn quyết không cứu ngươi nữa!

Dứt lời, nàng liền kéo chăn trùm kín đầu ngủ tiếp.

Thấy thái độ kiên quyết của nàng, Lâm Duyệt cũng đành gật đầu đồng ý.

Mạnh Quy Đề nằm đó vô cùng bất lực.

Đời này là đời quái quỷ gì vậy không biết, nàng làm nhân vật phản diện đã đành, vậy mà còn bị bắt xem cả đời của cái người tên Hoa Long Nguyệt kia không biết bao nhiêu lần.

Xem xong lại còn bị quăng ngược trở về trăm năm trước, khi nàng mới mười ba tuổi.

Nghĩ tới đây, Mạnh Quy Đề vô cùng chán nản, quyết định kéo chăn ngủ cho trời long đất lở.

...

“Quy Đề sư muội, dậy đi, chúng ta chuẩn bị xuống núi trừ tà!”

Lời này hôm qua nàng mới nghe rồi mà?

“Chẳng phải nói tháng sau mới đi hay sao?” Mạnh Quy Đề ngán ngẩm kéo tung cái chăn ra. Muốn ngủ thêm chút cũng khó vậy sao trời?

“Hả? Tháng sau là sao? Muội mau dậy đi, Hoài Sơn tôn giả đang chờ rồi kìa.” Lâm Duyệt ngơ ngác nhìn nàng, không hiểu chuyện gì xảy ra. Bình thường chẳng phải nàng là người hào hứng xuống núi nhất sao?

“Hôm qua sư phụ đã xuống núi rồi mà, tỷ không đi cùng à?” Mạnh Quy Đề nghĩ bụng mình ngủ cũng đủ rồi, đành miễn cưỡng đứng dậy rửa mặt.

“Hôm qua nào cơ? Muội ngủ đến lú lẫn luôn rồi à? Hôm nay mới là ngày chúng ta xuống núi trừ tà, mỗi tháng ngày rằm đều đi, quên rồi sao?” Lâm Duyệt vừa nói vừa lấy y phục ra đặt cạnh giường, chờ nàng.

Mạnh Quy Đề vừa ngậm một ngụm nước trong miệng, nghe xong câu này của Lâm Duyệt liền không nhịn được phun ra ngoài.

“Quy Đề sư muội?” Lâm Duyệt đưa tay quơ quơ trước mặt nàng.

...

“Quy Đề sư muội, dậy đi, chúng ta chuẩn bị xuống núi trừ tà!”

Mạnh Quy Đề đã chẳng còn nhớ đây là lần thứ mấy nàng nghe thấy câu này.

Giờ nàng mới nhận ra, bản thân đã bị mắc kẹt trong ngày này rồi.

Nàng cũng biết rất rõ nếu hôm nay không xuống núi cứu Cố Quân Triều, không ngoan ngoãn đi theo những cảnh tượng nàng từng phải xem đi xem lại kia thì cả đời này nàng sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây.

Cái tỉnh cảnh đáng ghét kia, nàng đã mệt rồi, chán lắm rồi. Thế mà vẫn nhất định bắt nàng phải giẫm lên vết xe đổ kiếp trước mới chịu sao?

“Xuống núi thì xuống núi, ta xuống ngay đây!”

Mạnh Quy Đề vừa mặc xong y phục, vừa thở dài ngao ngán trong lòng. Quả nhiên trên đời này có nhân có quả. Xem ra kiếp trước gây đủ chuyện xấu cho nên kiếp này bị trời phạt giam vào luân hồi, mãi mãi không thể siêu thoát đây mà!

...

Thiếu niên đang bị một đám người vây quanh đấm đá tới tấp, nhưng hai tay vẫn khư khư ôm lấy một miếng ngọc giản. Dù bị đánh tới mức hộc máu thì hắn vẫn nhất quyết không buông.

“Loại phế vật như ngươi mà cũng đòi vào Thái Thanh Môn à? Ngọc giản này chắc là ngươi trộm được đúng không? Mau đưa cho bản thiếu gia đây!” Tên thiếu gia kia vừa nói vừa giật mạnh miếng ngọc giản trong tay thiếu niên.

Nhưng thiếu niên dù chết cũng nhất định không chịu buông tay.

Đây là thứ hắn vất vả lắm mới lấy được, nhất định không thể giao ra!

Nghĩ đến đây, thiếu niên hung hãn cắn thẳng vào tay tên thiếu gia kia. Cắn thật mạnh tựa như con sói hung dữ đang ngoạm lấy con mồi, chỉ hận không thể cắn đứt bàn tay đáng ghét này.

Thiếu gia kia không ngờ thiếu niên đã bị đánh thừa sống thiếu chết thế mà vẫn còn sức lực mà cắn mình.

“Ngươi chán sống rồi!” Thiếu gia nọ tức giận hét lên, thanh kiếm trong tay lập tức hướng về phía thiếu niên đâm xuống.

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, một luồng sáng lóe lên!

Thanh kiếm trong tay tên thiếu gia kia bay vυ"t ra ngoài, "keng" một tiếng cắm vào khe tường.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, đồng loạt quay đầu nhìn về phía đầu ngõ hẻm.

Chỉ thấy một thiếu nữ váy áo tung bay, tay cầm trường kiếm đứng đó.

Nét mặt nàng bình thản vô cùng, chẳng giống người tới cứu người chút nào.

Giống như chỉ vô tình đi ngang mua bánh bao thôi vậy.

Mạnh Quy Đề cúi đầu nhìn thiếu niên cả người đầy máu và bụi đất, nghiêng đầu khẽ mỉm cười.

“Buông hắn ra. Thanh kiếm trong tay ta không có mắt đâu. Lần sau thứ bị chém bay sẽ không phải kiếm của ngươi, mà chính là bàn tay của ngươi đấy.”

Lão nương lại phải tới cứu ngươi rồi đây, Cố Quân Triều!

8

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.