TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50: Nguy hiểm thật

Cô lần lượt nhét hết mọi thứ vào khe trống dưới bậc thang, sau đó kéo một chiếc bàn ra chắn trước góc nhìn.

Cái móng vuốt của Lư Khuyết trông cực kỳ nguy hiểm. Nhỡ đâu hắn đâm thủng nồi của cô thì sao?

Khai Vân lau mồ hôi.

Nguy hiểm thật.

Cô thả lỏng vai, đeo lại thanh đao sau lưng, sau đó lén lút đến bên bức tường, nhô đầu ra như một con chuột chũi.

Không còn nghi ngờ gì nữa—Lư Khuyết rất mạnh.

Bây giờ cô phải tích lũy đủ số điểm hạ gục để đưa ba người vào vòng tiếp theo.

Không thể hành động lỗ mãng.

Phải đi kiếm một ít điểm đầu người để bình tĩnh lại trước đã.

Giang Đồ bước ra khỏi khoang mô phỏng, đúng lúc nhìn thấy cảnh Khai Vân thoát khỏi sự truy đuổi.

Tốc độ của cô rõ ràng nhanh hơn hẳn lúc cậu còn ở cùng bọn họ, chứng tỏ lúc đó cô đã cố ý giảm tốc để phù hợp với cậu.

Cậu đứng trước màn hình rất lâu, giống như bao sinh viên khác đang xem trận đấu, chăm chú quan sát, phân tích và đánh giá trong đầu.

Kết luận rút ra vô cùng rõ ràng— Cậu thực sự đã kéo chân Khai Vân lại.

Giang Đồ vốn tưởng rằng mình có thể giúp ích cho Khai Vân, hóa ra cô chỉ cố ý tạo cơ hội để cậu thể hiện mà thôi. Cô thực sự xem cậu là bạn và đã suy nghĩ rất chu đáo.

Giang Đồ không khỏi thở dài.

Nói không thất bại khẳng định là giả, nhưng cậu lại không hề cảm thấy ghen tị với Khai Vân.

Dù cô luôn hành động ngoài dự đoán nhưng trên người cô lại có một sức hút kỳ lạ, khiến người khác không thể ghét bỏ.

Thôi vậy, không cần lãng phí thời gian.

...Vẫn nên về trồng cà chua cho cô thì hơn.

Giang Đồ xoay người, đi đến tủ đựng đồ để lấy vật dụng của mình, chuẩn bị rời đi.

Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa, một nam sinh đã lao đến, nặng nề khoác tay lên vai cậu.

Nam sinh cười hì hì, vỗ vai cậu như rất quen: "Hắc hắc. Người anh em à, tôi vừa thấy cậu trên màn hình đấy! Cậu ghê thật, làm sao mà vào được một đội toàn quái vật thế?"

Giang Đồ thản nhiên đáp: "Chỉ là trùng hợp thôi."

"Trùng hợp của cậu cũng đỏ quá đấy!" Nam sinh kích động, nói năng lộn xộn: "Tôi thấy cô ấy nói sẽ đưa cậu thăng cấp vào vòng chung kết! Nghĩa là cậu vẫn còn cơ hội đi tiếp! Còn nữa, cậu có thấy một đao lúc nãy không? Cô ấy chém bị thương cả Lư Khuyết! Nguyên một vòng người sốc đến câm nín, không ai nói nổi câu nào luôn!"

Giang Đồ giật mình: "Thật sao?"

Lúc đó hỗn loạn quá, cậu không thấy gì cả.

Chưa kể còn bị roi quấn vào đám đông, chớp mắt đã bị hệ thống đá ra ngoài.

Về phần vết thương của Lư Khuyết… cậu thực sự không nhận ra.

Nam sinh kia lại thắc mắc: "Cậu nói xem trường mình sao lại không tuyển cô ấy nhỉ? Cô ấy mới năm hai, nhưng nhìn thân pháp thì chắc chắn xuất thân từ danh môn võ học. Học sinh như thế, đến đâu mà chẳng là bảo vật?"

Nam sinh nghĩ mãi không thông, rồi chắc chắn nói: "Nhất định là hội đồng tuyển sinh đã nhìn nhầm! Giờ chắc họ hối hận đến khóc lóc kêu trời rồi ấy chứ!"

Giang Đồ trầm giọng: "Tôi cũng không hiểu, hơn nữa cô ấy còn đi học ở Đại học Lưu Động."

Nam sinh lập tức phản bác: "Đại học Lưu Động thì có gì không tốt? Đại học Lưu Động có thể tùy ý chuyển trường! Cô ấy thể hiện nổi bật thế này ở giải đấu, không phải là muốn thu hút sự chú ý của Liên Quân sao? Bây giờ trên mạng toàn chủ đề về cô ấy, mọi người đã đặt cược hết rồi, chỉ chờ trường mình quay xe tỏ vẻ hối tiếc thôi!"

Giang Đồ mím môi, định nói gì đó rồi lại thôi.

Cậu cảm thấy… Khai Vân thực sự chỉ là bị động nổi bật mà thôi.

Vị giám thị ngồi ở cửa nghe bọn họ ba câu không rời tên "Khai Vân", lười biếng nâng mí mắt.

Hối hận ư? Không thể nào.

Dù cho cô ấy thể hiện xuất sắc ở giai đoạn mô phỏng chiến trường, hội đồng tuyển sinh cũng sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.

15

0

3 tháng trước

5 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.