TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44: Đánh không tệ

“Dù là chiêu trò, nhưng hai người này thực sự mạnh đến mức không cần tranh cãi. Tôi tha thứ rồi.”

Quản trị viên phát sóng sau khi đọc bình luận mới sực nhớ ra - hóa ra Khai Vân chính là "thần hộ mệnh rating" trong truyền thuyết.

Đúng là nhặt được bảo bối rồi!

Anh ta mừng thầm trong lòng, tiện tay ấn theo dõi trang cá nhân của Khai Vân.

Khi trái tim hồng nhỏ xinh sáng lên, trong lòng anh ta tràn đầy thỏa mãn.

.

Trong sân đấu, hai bên vẫn đang giằng co.

Khai Vân và đồng đội không chủ động ra tay.

Một lúc sau, nam sinh dẫn đầu thở dài, thu lại vũ khí của mình trước rồi nói: “Đi thôi.”

“Cứ thế mà bỏ qua à?” Nam sinh tóc húi cua không cam lòng, nói: “Chúng ta đến trước mà! Giờ quay về thì không kịp nữa đâu!”

“Thời gian không còn nhiều, cho nên quay về chuẩn bị cho tốt đi.” Nam sinh dẫn đầu nói, “Cậu nghĩ rằng đánh nhau với họ ở đây sẽ kiếm được điểm sao? Thay vì lãng phí sức lực, chi bằng giữ gìn thể lực để chuẩn bị phá vòng vây. Mục tiêu của chúng ta khi đến đây, không phải để tranh cao thấp.”

Tóc húi cua tức giận: “Nhưng cô ta đã khıêυ khí©h chúng ta trước!”

Nam sinh dẫn đầu trầm giọng đáp: “Sự thật là, ba người bọn họ đã lấy được chìa khóa mà chúng ta không lấy được. Nếu họ muốn ra tay ngay từ đầu, cậu nghĩ họ sẽ sợ chúng ta sao?”

Tóc húi cua ngước nhìn hai người trước mặt.

Ánh mắt họ không hề có chút do dự hay lùi bước, thậm chí còn ánh lên vẻ háo hức muốn chiến đấu.

Dựa vào biểu hiện vừa rồi, cô gái kia tuyệt đối không phải kẻ dễ đối phó. Cô ấy thậm chí còn chưa lộ ra chiêu thức thuộc môn phái nào, nhưng đã giải quyết tình thế khó khăn khiến bọn họ mắc kẹt bấy lâu. Rất có thể, cô ấy vẫn đang giấu bài.

Chỉ xét riêng chiều sâu nội lực trong nhát đao vừa rồi, cô ấy không có lý do gì để sợ hãi.

Tóc húi cua hiểu đội trưởng nói đúng, trước thực lực, cậu ta không thể không cúi đầu.

Cậu ta nuốt xuống cơn tức, chuẩn bị quay người rời đi.

“Anh bạn này.”

Khai Vân cất tiếng gọi cậu ta lại.

“Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu.”

Tóc húi cua dừng chân, do dự chỉ vào mình: “Tôi?”

“Đúng vậy, tôi rất muốn biết. Nếu cậu đã có thể vì thực lực mà cười nhạo Giang Đồ, vậy thì tôi cũng có thể vì thực lực mà cười nhạo cậu. Trong mắt cậu, đó là một sự khıêυ khí©h không thể chấp nhận, vậy tại sao Giang Đồ lại phải chịu đựng cậu một cách đương nhiên?”

Cô chỉ về phía cánh cửa phía sau, rồi nói: “Hơn nữa, tôi không đồng ý với đánh giá của cậu về cậu ấy. Cậu ấy không đủ mạnh, chẳng lẽ không phải vì đồng đội của cậu ấy cũng không đủ mạnh sao?”

Tóc húi cua á khẩu.

Giang Đồ đứng dậy, lặng lẽ nhìn họ.

Đội trưởng cụp mắt xuống, khẽ nói: “Lời nói trước đó quả thực không dễ nghe, nhưng chúng tôi không có ý gì khác. Mong cậu đừng để bụng.”

Cậu ta nhìn về phía Giang Đồ, nói một câu: “Đánh không tệ.”

Đội sáu người lần lượt rời đi, chỉ còn lại ba người Khai Vân ở hiện trường.

Khai Vân thu đao vào vỏ, thúc giục Giang Đồ đi mở cửa.

Giang Đồ chần chừ một chút rồi nói: “Cảm ơn cậu đã đứng ra giúp tôi. Nhưng thực ra, tôi rất rõ ràng, gốc rễ vấn đề nằm ở chính tôi.”

“Đó không phải là lý do để cười nhạo một ai đó. Hơn nữa, tôi bênh vực cậu là vì bản thân tôi thấy chuyện này không thể chấp nhận được.” Khai Vân nói, “Nhưng mà, đội trưởng của bọn họ có vẻ cũng không tệ.”

Ban đầu cô đưa Giang Đồ đến đây chỉ là muốn tạo cơ hội cho cậu ấy thể hiện kỹ năng, đồng thời gây chút náo loạn. Không ngờ con đường này chỉ có thể để một đội đi qua.

Nếu đã vậy, thì chẳng cần khách sáo nữa.

Đúng, tất cả là lỗi của Tam Thiên!

Lôi Khải Định nói: “Đi thôi.”

Cánh cửa lớn mở ra, một luồng sáng rực rỡ từ phòng huấn luyện u ám chiếu vào. Cả ba người đều nheo mắt lại vì chói, rồi cùng nhau nhảy ra ngoài.

3

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.