0 chữ
Chương 42
Chương 42: Bạo Vũ Lê Hoa Kiếm
“Các người thương lượng xong chưa đấy?” Nam sinh đối diện khoanh tay, khó chịu nói: “Còn ba phút rưỡi nữa, cứ việc trò chuyện tiếp đi.”
Khai Vân không thèm để ý cậu ta, chỉ hất cằm về phía Giang Đồ, ra hiệu cho cậu hành động.
Thời gian gấp rút, Giang Đồ lập tức rút kiếm xông vào.
Mười mấy con người máy đang đứng yên trong sân đấu lập tức thẳng người, thoát khỏi trạng thái chờ. Ngay giây tiếp theo, chúng từ bốn phương tám hướng tấn công tới, không chừa một góc chết.
Cảnh tượng hung hãn này khiến Giang Đồ dù đã chuẩn bị tinh thần vẫn không khỏi rùng mình.
Yết hầu cậu khẽ chuyển động, thầm nhẩm lại lời dặn của Khai Vân, rồi nghiến răng hạ quyết tâm. Không còn đường lùi nữa, chỉ có thể liều thôi! Cậu dồn nội lực vào kiếm, không do dự vung lên.
Kiếm trong tay cậu mang theo nội lực vẽ ra từng luồng sáng bạc, bay rối loạn trong không trung. Thoạt nhìn như vài chiêu sai lầm, nhưng cậu không hề sửa sai. Thanh kiếm trong tay càng lúc càng nhanh, đường kiếm dày đặc hơn, đến mức chỉ còn lại một vệt bóng mờ.
Kiếm phong rít gào, như cơn cuồng phong trước cơn mưa dữ.
Ngay sau đó, kiếm khí bùng lên, tạo thành một màn chắn nội lực bao quanh cậu. Những tia sáng bạc lóe lên chớp nhoáng, tựa như hoa lê bị vùi dập trong trận mưa bão.
Một bộ chiêu thức Bạo Vũ Lê Hoa Kiếm tuyệt đẹp!
Phải thừa nhận rằng kiếm thuật của Giang Đồ đã đạt đến trình độ tinh xảo, trong số những người cùng thế hệ, hiếm ai có thể vượt qua cậu. Cậu chưa bao giờ thiếu sự nỗ lực, luôn khổ luyện không ngừng, mong rằng có thể đột phá bằng chính kỹ thuật của mình.
Nhưng không thể. Trước mặt cậu là cánh cửa đóng chặt, mặc cho cậu cố gắng thế nào cũng không lay chuyển dù chỉ một chút.
Cứ thế mà dốc hết toàn lực, cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của người khác từ kinh ngạc, đến sửng sốt, rồi cuối cùng biến thành giễu cợt, khiến cậu cảm thấy vô cùng thất bại.
Đúng như Khai Vân đã nói, kiếm của cậu không có sát khí, vậy thì dù chiêu thức có hoa mỹ đến đâu, cũng không thể đánh bại đối thủ.
Lũ người máy huấn luyện vây quanh Giang Đồ, nôn nóng muốn ra tay nhưng không dám tới gần kiếm khí của cậu, kiên nhẫn chờ đợi đến khi cậu kiệt sức.
Một đại chiêu như vậy, với nội lực của một sinh viên bình thường, căn bản không thể duy trì được lâu.
Nam sinh tóc húi cua bĩu môi, lẩm bẩm: “Không đánh trúng thì vung kiếm cũng vô dụng. Bọn họ là chưa từng thấy kiểu múa võ mèo cào này hay sao?”
Đội trưởng giơ tay lên, ra hiệu cho cậu ta im lặng, ánh mắt nghiêm túc nhìn về trung tâm phòng huấn luyện.
Lúc này, Khai Vân nhập cuộc.
Sự xuất hiện của cô lập tức thu hút sự chú ý của một con người máy huấn luyện gần đó. Cô khẽ nghiêng người né tránh, dẫn nó đến trước kiếm khí của Giang Đồ, sau đó thuận thế dùng sống đao đẩy nó vào vùng kiếm phong.
Người máy huấn luyện bị kiếm phong đánh trúng thì chững lại trong chốc lát, để lộ khe hở ở cổ. Khai Vân nhân cơ hội đó, vung đao chém xuống, lập tức cắt đứt nó.
“Vô dụng thôi, gϊếŧ kiểu này căn bản không gϊếŧ hết được. Người máy huấn luyện ở đây sẽ tự động tái sinh. Nếu không thì bọn tôi đã qua cửa từ lâu rồi.” Nam sinh tóc húi cua lầm bầm, “Giang Đồ không thể duy trì lâu được nữa, đội trưởng, chúng ta…”
Nam sinh dẫn đầu liếc nhìn Lôi Khải Định, ra hiệu chờ thêm chút nữa. Đợi khi Lôi Khải Định vào hỗ trợ, ba người kia bị dồn vào thế khó, bọn họ sẽ ra tay.
Nam sinh tóc húi cua gật đầu.
“Bạn thân!” Trong sân, Khai Vân hô lớn: “Ổn định!”
Một luồng nội lực từ đao cô bùng phát.
Nội lực của cô rõ ràng mạnh mẽ hơn Giang Đồ rất nhiều. Nếu kiếm khí của Giang Đồ sắc bén như lưỡi dao mỏng, thì Khai Vân chính là cơn cuồng phong của mùa xuân hạ.
Hơn mười con người máy bị đẩy bật ra, văng vào kiếm trận của Giang Đồ. Cậu cũng bị ảnh hưởng, lùi lại một chút nhưng nhanh chóng ổn định lại vị trí.
Khai Vân không thèm để ý cậu ta, chỉ hất cằm về phía Giang Đồ, ra hiệu cho cậu hành động.
Thời gian gấp rút, Giang Đồ lập tức rút kiếm xông vào.
Mười mấy con người máy đang đứng yên trong sân đấu lập tức thẳng người, thoát khỏi trạng thái chờ. Ngay giây tiếp theo, chúng từ bốn phương tám hướng tấn công tới, không chừa một góc chết.
Cảnh tượng hung hãn này khiến Giang Đồ dù đã chuẩn bị tinh thần vẫn không khỏi rùng mình.
Yết hầu cậu khẽ chuyển động, thầm nhẩm lại lời dặn của Khai Vân, rồi nghiến răng hạ quyết tâm. Không còn đường lùi nữa, chỉ có thể liều thôi! Cậu dồn nội lực vào kiếm, không do dự vung lên.
Kiếm phong rít gào, như cơn cuồng phong trước cơn mưa dữ.
Ngay sau đó, kiếm khí bùng lên, tạo thành một màn chắn nội lực bao quanh cậu. Những tia sáng bạc lóe lên chớp nhoáng, tựa như hoa lê bị vùi dập trong trận mưa bão.
Một bộ chiêu thức Bạo Vũ Lê Hoa Kiếm tuyệt đẹp!
Phải thừa nhận rằng kiếm thuật của Giang Đồ đã đạt đến trình độ tinh xảo, trong số những người cùng thế hệ, hiếm ai có thể vượt qua cậu. Cậu chưa bao giờ thiếu sự nỗ lực, luôn khổ luyện không ngừng, mong rằng có thể đột phá bằng chính kỹ thuật của mình.
Cứ thế mà dốc hết toàn lực, cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của người khác từ kinh ngạc, đến sửng sốt, rồi cuối cùng biến thành giễu cợt, khiến cậu cảm thấy vô cùng thất bại.
Đúng như Khai Vân đã nói, kiếm của cậu không có sát khí, vậy thì dù chiêu thức có hoa mỹ đến đâu, cũng không thể đánh bại đối thủ.
Lũ người máy huấn luyện vây quanh Giang Đồ, nôn nóng muốn ra tay nhưng không dám tới gần kiếm khí của cậu, kiên nhẫn chờ đợi đến khi cậu kiệt sức.
Một đại chiêu như vậy, với nội lực của một sinh viên bình thường, căn bản không thể duy trì được lâu.
Nam sinh tóc húi cua bĩu môi, lẩm bẩm: “Không đánh trúng thì vung kiếm cũng vô dụng. Bọn họ là chưa từng thấy kiểu múa võ mèo cào này hay sao?”
Lúc này, Khai Vân nhập cuộc.
Sự xuất hiện của cô lập tức thu hút sự chú ý của một con người máy huấn luyện gần đó. Cô khẽ nghiêng người né tránh, dẫn nó đến trước kiếm khí của Giang Đồ, sau đó thuận thế dùng sống đao đẩy nó vào vùng kiếm phong.
Người máy huấn luyện bị kiếm phong đánh trúng thì chững lại trong chốc lát, để lộ khe hở ở cổ. Khai Vân nhân cơ hội đó, vung đao chém xuống, lập tức cắt đứt nó.
“Vô dụng thôi, gϊếŧ kiểu này căn bản không gϊếŧ hết được. Người máy huấn luyện ở đây sẽ tự động tái sinh. Nếu không thì bọn tôi đã qua cửa từ lâu rồi.” Nam sinh tóc húi cua lầm bầm, “Giang Đồ không thể duy trì lâu được nữa, đội trưởng, chúng ta…”
Nam sinh dẫn đầu liếc nhìn Lôi Khải Định, ra hiệu chờ thêm chút nữa. Đợi khi Lôi Khải Định vào hỗ trợ, ba người kia bị dồn vào thế khó, bọn họ sẽ ra tay.
Nam sinh tóc húi cua gật đầu.
“Bạn thân!” Trong sân, Khai Vân hô lớn: “Ổn định!”
Một luồng nội lực từ đao cô bùng phát.
Nội lực của cô rõ ràng mạnh mẽ hơn Giang Đồ rất nhiều. Nếu kiếm khí của Giang Đồ sắc bén như lưỡi dao mỏng, thì Khai Vân chính là cơn cuồng phong của mùa xuân hạ.
Hơn mười con người máy bị đẩy bật ra, văng vào kiếm trận của Giang Đồ. Cậu cũng bị ảnh hưởng, lùi lại một chút nhưng nhanh chóng ổn định lại vị trí.
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
