0 chữ
Chương 26
Chương 26: Đừng làm chuyện dại dột đấy!
Lôi Khải Định – một người chắc chắn sẽ để lại dấu ấn trong lịch sử của giải đấu.
Đầu nấm cảm thấy sự việc ồn ào như vậy, chắc hẳn bây giờ Lôi Khải Định đang rất buồn, thậm chí có thể đang trốn đâu đó để khóc. Vì hắn thậm chí còn không tham gia vào các hoạt động thường ngày ở trường nữa.
Cậu ta hiểu cảm giác đó.
Mặc dù Lão Lôi có dáng người cao lớn, nhưng tâm hồn lại rất mong manh. Hơn nữa, hắn vẫn là một tên ngốc chưa thoát khỏi giai đoạn "trẻ trâu".
Vì lo lắng bạn thân xảy ra chuyện, Đầu nấm đặc biệt tìm đến bạn cùng phòng của Lôi Khải Định để hỏi thăm mới biết rằng, kể từ sau khi trận đấu kết thúc, Lôi Khải Định đã nhốt mình trong phòng, đến giờ đã gần một ngày chưa ăn gì.
Mọi người bàn bạc với nhau, cảm thấy tình hình này không ổn. Trận đấu đã thua, mặt mũi cũng mất rồi, nhưng nếu ngay cả con người cũng đánh mất thì thật sự quá thiệt thòi!
Vì vậy, một nhóm bạn cùng lớp tụ tập lại, bàn xem phải làm thế nào để lôi hắn ra khỏi phòng. Từng người thay phiên nhau đứng trước cửa sắt gõ rầm rầm.
"Lão Lôi! Mau ra đây đi! Ngày kia còn có trận đấu nữa đấy, giờ cậu tuyệt thực cái gì chứ? Đội ngũ đã sắp xếp xong chưa? Còn đi tập luyện hằng ngày nữa không? Giấc mơ chinh phục biển sao trời của cậu thì sao?"
Bên trong, Lôi Khải Định cuộn mình trong chăn tối tăm, ngón tay liên tục lướt trên quang não, xem bảng thành tích của thí sinh vừa được cập nhật trên trang của Tam Thiên. Ánh sáng xanh u ám từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt hắn, từng cái tên lần lượt lướt qua trong mắt.
Bạn cùng phòng của hắn ở bên ngoài tiếp tục khuyên nhủ một cách chân thành:
"Lão Lôi à… Chỉ là thua một trận thôi mà, cậu phải nhìn thoáng ra. Là người luyện võ, thắng thua là chuyện bình thường. Giờ mà cậu tự bỏ cuộc, thứ cậu mất đi không phải là lòng tự trọng, mà là một cơ hội để lật kèo! Sao cậu có thể cam tâm từ bỏ như vậy chứ!"
Cuối cùng, một cái tên đáng ngờ dừng lại trước mắt hắn.
KHAI! VÂN!!
Điểm số này, trường thi này, giới tính này—tuyệt đối chính là cô ta, không thể nhầm lẫn!
Lôi Khải Định nín thở, kéo chăn xuống một chút. Ánh sáng từ màn hình chiếu vào trong ổ chăn chứng minh rằng hắn không nhìn lầm.
Hừm, nhóc con, tưởng là trốn được sao?
Bên ngoài, nhóm bạn đã đổi người khác để tiếp tục thuyết phục, người trước tranh thủ đi uống miếng nước.
"Lão Lôi à, quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Mặc dù cậu khởi đầu không thuận lợi, nhưng mục tiêu của chúng ta là chức vô địch. Chỉ cần biểu hiện tốt ở những vòng sau thì mấy lỗi nhỏ này chẳng là gì cả!"
Ngay lập tức, Lôi Khải Định lấy tên "Khai Vân" để tra cứu trường thi đấu tiếp theo của cô trong cơ sở dữ liệu.
Kết quả hiển thị ở cột cuối cùng trường thi đấu số sáu.
Số sáu...
Lôi Khải Định đang suy nghĩ tại sao con số này lại quen thuộc đến vậy, đảo mắt xuống phía dưới hắn đã nhìn thấy chính tên của mình.
Hắn trừng mắt nhìn. Đây không phải là kiểu oan gia ngõ hẹp sao?!
"Aaaaaa—! Ha ha ha! Rầm—!"
Bên trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh, tiếp theo là tràng cười lớn, rồi một tiếng động mạnh vang dội.
Những người đứng ngoài nhìn nhau, trong mắt họ ánh lên vẻ kinh hãi.
Chẳng lẽ hắn bị ép đến phát điên rồi?
Đầu nấm đẩy mọi người ra, mạnh mẽ đập cửa hét lên:
"Lão Lôi! Cậu đừng làm chuyện dại dột đấy! Mở cửa ra trước đi! Cậu—"
Chưa kịp dứt lời, cánh cửa đã bị đá mạnh từ bên trong. Lôi Khải Định đã thay quần áo chỉnh tề, khoác chiếc balo nhỏ, bước ra ngoài với dáng vẻ hừng hực khí thế.
Đầu nấm sững sờ.
"Cậu đi đâu vậy?"
Lôi Khải Định quả quyết nói: "Tôi đã mua vé đến Liên Quân, giờ đi luôn!"
Đầu nấm không ngờ hắn lại kích động đến mức muốn đi “chiến” với người thật, liền giữ chặt lấy tay hắn hét lên: "Bình tĩnh lại đã! Nghĩ cho kỹ đi, Lão Lôi!"
Nhưng Lôi Khải Định chẳng buồn nghe, với khí thế không gì cản nổi, hắn hất tay bạn mình ra rồi lao thẳng ra khỏi trường.
Đầu nấm cảm thấy sự việc ồn ào như vậy, chắc hẳn bây giờ Lôi Khải Định đang rất buồn, thậm chí có thể đang trốn đâu đó để khóc. Vì hắn thậm chí còn không tham gia vào các hoạt động thường ngày ở trường nữa.
Cậu ta hiểu cảm giác đó.
Mặc dù Lão Lôi có dáng người cao lớn, nhưng tâm hồn lại rất mong manh. Hơn nữa, hắn vẫn là một tên ngốc chưa thoát khỏi giai đoạn "trẻ trâu".
Vì lo lắng bạn thân xảy ra chuyện, Đầu nấm đặc biệt tìm đến bạn cùng phòng của Lôi Khải Định để hỏi thăm mới biết rằng, kể từ sau khi trận đấu kết thúc, Lôi Khải Định đã nhốt mình trong phòng, đến giờ đã gần một ngày chưa ăn gì.
Mọi người bàn bạc với nhau, cảm thấy tình hình này không ổn. Trận đấu đã thua, mặt mũi cũng mất rồi, nhưng nếu ngay cả con người cũng đánh mất thì thật sự quá thiệt thòi!
"Lão Lôi! Mau ra đây đi! Ngày kia còn có trận đấu nữa đấy, giờ cậu tuyệt thực cái gì chứ? Đội ngũ đã sắp xếp xong chưa? Còn đi tập luyện hằng ngày nữa không? Giấc mơ chinh phục biển sao trời của cậu thì sao?"
Bên trong, Lôi Khải Định cuộn mình trong chăn tối tăm, ngón tay liên tục lướt trên quang não, xem bảng thành tích của thí sinh vừa được cập nhật trên trang của Tam Thiên. Ánh sáng xanh u ám từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt hắn, từng cái tên lần lượt lướt qua trong mắt.
Bạn cùng phòng của hắn ở bên ngoài tiếp tục khuyên nhủ một cách chân thành:
"Lão Lôi à… Chỉ là thua một trận thôi mà, cậu phải nhìn thoáng ra. Là người luyện võ, thắng thua là chuyện bình thường. Giờ mà cậu tự bỏ cuộc, thứ cậu mất đi không phải là lòng tự trọng, mà là một cơ hội để lật kèo! Sao cậu có thể cam tâm từ bỏ như vậy chứ!"
KHAI! VÂN!!
Điểm số này, trường thi này, giới tính này—tuyệt đối chính là cô ta, không thể nhầm lẫn!
Lôi Khải Định nín thở, kéo chăn xuống một chút. Ánh sáng từ màn hình chiếu vào trong ổ chăn chứng minh rằng hắn không nhìn lầm.
Hừm, nhóc con, tưởng là trốn được sao?
Bên ngoài, nhóm bạn đã đổi người khác để tiếp tục thuyết phục, người trước tranh thủ đi uống miếng nước.
"Lão Lôi à, quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Mặc dù cậu khởi đầu không thuận lợi, nhưng mục tiêu của chúng ta là chức vô địch. Chỉ cần biểu hiện tốt ở những vòng sau thì mấy lỗi nhỏ này chẳng là gì cả!"
Ngay lập tức, Lôi Khải Định lấy tên "Khai Vân" để tra cứu trường thi đấu tiếp theo của cô trong cơ sở dữ liệu.
Kết quả hiển thị ở cột cuối cùng trường thi đấu số sáu.
Lôi Khải Định đang suy nghĩ tại sao con số này lại quen thuộc đến vậy, đảo mắt xuống phía dưới hắn đã nhìn thấy chính tên của mình.
Hắn trừng mắt nhìn. Đây không phải là kiểu oan gia ngõ hẹp sao?!
"Aaaaaa—! Ha ha ha! Rầm—!"
Bên trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh, tiếp theo là tràng cười lớn, rồi một tiếng động mạnh vang dội.
Những người đứng ngoài nhìn nhau, trong mắt họ ánh lên vẻ kinh hãi.
Chẳng lẽ hắn bị ép đến phát điên rồi?
Đầu nấm đẩy mọi người ra, mạnh mẽ đập cửa hét lên:
"Lão Lôi! Cậu đừng làm chuyện dại dột đấy! Mở cửa ra trước đi! Cậu—"
Chưa kịp dứt lời, cánh cửa đã bị đá mạnh từ bên trong. Lôi Khải Định đã thay quần áo chỉnh tề, khoác chiếc balo nhỏ, bước ra ngoài với dáng vẻ hừng hực khí thế.
Đầu nấm sững sờ.
"Cậu đi đâu vậy?"
Lôi Khải Định quả quyết nói: "Tôi đã mua vé đến Liên Quân, giờ đi luôn!"
Đầu nấm không ngờ hắn lại kích động đến mức muốn đi “chiến” với người thật, liền giữ chặt lấy tay hắn hét lên: "Bình tĩnh lại đã! Nghĩ cho kỹ đi, Lão Lôi!"
Nhưng Lôi Khải Định chẳng buồn nghe, với khí thế không gì cản nổi, hắn hất tay bạn mình ra rồi lao thẳng ra khỏi trường.
6
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
