TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Người bạn tốt của tôi

Lúc này, đã có một nhóm thí sinh hoàn thành kỳ thi và đến nhà ăn dùng bữa. Một nhóm khác dường như vừa kết thúc buổi huấn luyện, trên lưng đeo theo những món vũ khí cao cấp được đặt làm riêng, dáng vẻ mệt mỏi đi lại trong nhà ăn.

Lối đi dần trở nên chật chội, tiếng ồn ào ngày càng lớn hơn.

Khai Vân ngừng lại động tác, quan sát xung quanh.

Thực ra, trong những lời cô nói với Lôi Khải Định có một câu là thật. Đây đúng là lần đầu tiên cô thấy nhiều người đến vậy. So với sự cô quạnh trên hành tinh hoang vu, không khí ở nơi này thậm chí cũng tràn đầy sức sống.

Cô không đến quá sớm, chọn một chỗ ngồi ở rìa nhà ăn, lối ra ngay bên tay phải.

Đúng vào lúc lưu lượng người đông nhất, một con robot quét dọn đi ngang qua chặn đúng lối ra khiến các sinh viên buộc phải giảm tốc độ và xếp thành hàng tạm thời.

Một nam sinh tập kiếm bước lên trước, dừng lại ngay bên cạnh Khai Vân.

Chuôi kiếm dài quá khổ phía sau lưng cậu ta đung đưa trong không trung, mắt dán vào quang não trong tay, liên tục bấm phím, dường như không hề để ý đến Khai Vân.

Đột nhiên, cậu ta xoay người một cách bất ngờ, suýt làm chậu cây của cô rơi xuống đất.

“Này.”

Khai Vân phản ứng nhanh, chụp lấy chậu sứ và giơ lên cao, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”

Nam sinh quay đầu lại, nhận ra vấn đề, vội vàng xin lỗi: “A! Xin lỗi!”

Khai Vân ôm chậu cây trong tay, xoay một vòng để quan sát lá của nó.

Cô cảm thấy chỉ mới ngày đầu tiên đến Liên Minh mà nó đã trải qua bao phong ba bão táp, dường như sắp không sống nổi nữa.

Liên Minh... sao còn khắc nghiệt hơn cả hành tinh hoang vu của cô vậy?

“Cậu đang nghiên cứu cải tạo đất ô nhiễm à?”

Khai Vân ngẩng đầu lên mới nhận ra nam sinh lúc nãy vẫn chưa rời đi. Cậu ta nhìn lướt qua cây cà chua nhỏ trong tay cô, hỏi tiếp: “Hay là nghiên cứu về phát triển tiến hóa sinh học?”

Khai Vân nhìn chậu cây, rồi lại nhìn cậu ta.

“Cậu trồng thế này sẽ không kết trái được đâu.”

Thanh kiếm sau lưng cậu ta dường như rất nặng, liên tục phải dùng tay đỡ lại.

“Bộ rễ của cây này cậu chưa cải tạo gì phải không?”

Khai Vân: “Cái này…”

Người bạn đứng sau lưng nam sinh vỗ nhẹ lên vai cậu ta, nhắc nhở: “Giang Đồ, tôi về nghỉ trước đây nhé.”

Giang Đồ quay đầu lại đáp, dường như cũng chuẩn bị rời đi, nhưng Khai Vân nhanh hơn một bước, cô khẽ đá nhẹ, kéo một chiếc ghế phía sau cậu ta lại.

Khai Vân trịnh trọng nói: “Mời ngồi!”

Giang Đồ: “…”

Cô đưa chậu cà chua ra trước mặt cậu ta, chân thành nói: “Cậu xem nó nhỏ bé như thế, nó vẫn muốn sống mà!”

Giang Đồ bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cậu ta nhún vai, khẽ nói: “Tôi… tôi chỉ nghiên cứu một chút thôi, không phải chuyên gia. Cậu.. cái này…”

Phía sau có người lên tiếng: “Này, bạn học, tránh đường chút.”

Khai Vân lập tức đứng dậy, nhấn nút dọn bàn, nói rõ ràng rành mạch: “Người bạn tốt của tôi! Có vẻ nơi này không thích hợp để nói chuyện, cậu có phiền nếu đổi chỗ khác để cùng tôi bàn về lý tưởng không?”

Giang Đồ bị sự nhiệt tình của cô làm cho hoang mang, lắp bắp gật đầu.

Nhìn thấy một bên vai của cậu ta trùng xuống vì mang thanh kiếm nặng trịch, Khai Vân chủ động nói: “Cậu đeo kiếm lâu như vậy, có cần tôi giúp không?”

Giang Đồ vội vàng xua tay: “Kiếm của tôi rất nặng, con gái không mang nổi đâu. Tôi là sinh viên hệ đơn binh, thực ra cũng…”

Khai Vân đã nhanh tay cầm lấy, nhẹ nhàng vung một vòng rồi đeo lên lưng như thể chỉ là một chiếc túi giấy, ngước mặt lên hỏi: “Hả?”

Giang Đồ: “…”

6

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.