0 chữ
Chương 15
Chương 15: Lấy võ kết bạn
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Khai Vân tiếp tục lấy từng món đồ trong túi ra. Cho đến khi toàn bộ nguyên liệu và gia vị đều được bày biện gọn gàng, chiếc balo cũng đã được dọn sạch.
Ba quả trứng gà nhỏ bé nổi bật bên cạnh những quả cà chua đỏ mọng.
Lôi Khải Định và những người khác vẫn không thể ngăn mình trợn tròn mắt. Một lần nữa, họ lại có cách nhìn mới về khinh công của Khai Vân, nhận ra rằng mình vẫn đánh giá quá thấp cô ấy.
Đừng nói là trứng, ngay cả đám con trai tham gia kỳ thi còn có kẻ bị đánh đến "vỡ trứng", vậy mà cô ấy đã chạy suốt một quãng đường dài, thậm chí còn trải qua những cuộc truy đuổi điên cuồng mà trứng trong túi vẫn còn nguyên vẹn. Điều này đủ để chứng minh khinh công của cô đã đạt đến đỉnh cao.
Với trình độ như vậy, hoàn toàn xứng đáng được gọi là xuất thần nhập hóa. Trong số những người cùng lứa tuổi mà Lôi Khải Định quen biết, chưa có ai đạt đến trình độ này.
Dám mang trứng theo trong balo, bản thân điều đó đã là một sự ngạo mạn.
Nghĩ đến đây, Lôi Khải Định càng thêm tiếc nuối cho cô.
Một thiên tài võ học đáng để bồi dưỡng, vậy mà lại chọn vào Đại học Lưu Động!
Chắc chắn là do cô ấy đã chịu cú sốc quá lớn nên mới chán nản như vậy.
Trên đời này, thực lực chính là tấm kính lọc tốt nhất. Nó không chỉ thay đổi màu sắc mà còn tự động làm đẹp cho mọi thứ.
Lôi Khải Định không nhận ra tâm thái của mình đã thay đổi, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn. Hắn ngồi xổm xuống hỏi: "Liên Quân không nhận cô là vì cô chỉ học khinh công thôi à? Với căn cốt như cô, học kiếm thuật chắc cũng rất giỏi mà?"
Khai Vân có chút không quen với thái độ này của hắn ta, ngạc nhiên nhìn một cái, rồi nói: "Sư phụ tôi nói rằng, trong tất cả các môn võ, nếu chỉ được chọn một thứ, ông ấy nhất định sẽ chọn khinh công. So với việc vang danh thiên hạ, còn sống sót mới là điều quan trọng nhất."
"Nghe thì đúng là có lý..." Lôi Khải Định uyển chuyển nói, "Nhưng cũng nên học thêm những thứ khác nữa chứ? Ông ấy không dạy cô một số chiêu thức tấn công để đăng ký nhập học sao?"
Khai Vân đáp: "Có chứ, tôi học mỗi thứ một chút, nhưng vì sư phụ để lại cho tôi binh khí là đao nên tôi học đao pháp nhiều nhất. Nhưng còn chưa kịp xuất sư, ông ấy đã biến mất rồi."
Lôi Khải Định lớn tiếng: "Sao lại có thể học mỗi thứ một chút được? Quan trọng nhất trong võ học là phải chọn đúng con đường mà đi! Học dàn trải thì chẳng giỏi được thứ gì, với lại làm gì có chuyện chọn binh khí trước rồi mới học võ? Sư phụ cô rốt cuộc là ai vậy? Thế này chẳng phải là hại người sao?!"
Khai Vân vừa dựng xong bếp lò, không trực tiếp đáp lại những lời bôi nhọ sư phụ mình của Lôi Khải Định mà chỉ tăng tốc các động tác trên tay.
Cô đổ gạo vào nồi(chuôi giống chảo nhưng sâu lòng cũng gọi là nồi á), vặn nắp chai nước khoáng, đổ vào đến khi nước ngập mặt gạo, chừa lại một đoạn nhỏ, sau đó đặt nồi lên bếp.
Đây là cái nồi duy nhất của cô nên phải đợi cơm chín, múc ra bát rồi mới có thể xào rau. Vì vậy, lúc này cô tạm thời rảnh rỗi.
Bên kia, Lôi Khải Định cắn răng hỏi: "Cô... cô tham gia giải đấu có tâm nguyện gì không? Ví dụ như muốn đánh bại đối thủ nào đó..."
Dù sao hắn cũng là người sẽ đứng trên đỉnh vinh quang nên coi như giúp cô hoàn thành một tâm nguyện đi. Nghĩ vậy, trong lòng hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn ta đúng là một chàng trai tốt bụng.
Khai Vân thêm một khúc củi vào đống lửa, trầm ngâm đáp: "Ừm..."
"Tôi muốn kết bạn. Sư phụ tôi nói, con người phải có vài người bạn cùng chung chí hướng, vì thế tôi đến đây để lấy võ kết bạn." Khai Vân dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Từ khi ông ấy rời đi, tôi chỉ có một mình."
Lôi Khải Định không ngờ lại nhận được câu trả lời mộc mạc và chân thành như vậy, lập tức cảm thấy có chút hổ thẹn.
"Tham gia giải đấu là không kết bạn được đâu. Cô không biết, những người ở đây..." Lôi Khải Định vỗ mạnh vào ngực mình, "Lòng dạ bọn họ vô cùng nham hiểm! Chỉ có mưu mô thủ đoạn, tính toán lợi dụng lẫn nhau!"
Hắn dõng dạc nói: "Cô quá đơn thuần, cô căn bản không phù hợp với nơi này!"
Khai Vân nhướng mày, ngẩng đầu lên, khẽ cười nói: "Không đâu, tôi thấy anh cũng rất đơn thuần mà."
Lôi Khải Định sững sờ ngay lập tức.
Ba quả trứng gà nhỏ bé nổi bật bên cạnh những quả cà chua đỏ mọng.
Lôi Khải Định và những người khác vẫn không thể ngăn mình trợn tròn mắt. Một lần nữa, họ lại có cách nhìn mới về khinh công của Khai Vân, nhận ra rằng mình vẫn đánh giá quá thấp cô ấy.
Đừng nói là trứng, ngay cả đám con trai tham gia kỳ thi còn có kẻ bị đánh đến "vỡ trứng", vậy mà cô ấy đã chạy suốt một quãng đường dài, thậm chí còn trải qua những cuộc truy đuổi điên cuồng mà trứng trong túi vẫn còn nguyên vẹn. Điều này đủ để chứng minh khinh công của cô đã đạt đến đỉnh cao.
Với trình độ như vậy, hoàn toàn xứng đáng được gọi là xuất thần nhập hóa. Trong số những người cùng lứa tuổi mà Lôi Khải Định quen biết, chưa có ai đạt đến trình độ này.
Nghĩ đến đây, Lôi Khải Định càng thêm tiếc nuối cho cô.
Một thiên tài võ học đáng để bồi dưỡng, vậy mà lại chọn vào Đại học Lưu Động!
Chắc chắn là do cô ấy đã chịu cú sốc quá lớn nên mới chán nản như vậy.
Trên đời này, thực lực chính là tấm kính lọc tốt nhất. Nó không chỉ thay đổi màu sắc mà còn tự động làm đẹp cho mọi thứ.
Lôi Khải Định không nhận ra tâm thái của mình đã thay đổi, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn. Hắn ngồi xổm xuống hỏi: "Liên Quân không nhận cô là vì cô chỉ học khinh công thôi à? Với căn cốt như cô, học kiếm thuật chắc cũng rất giỏi mà?"
Khai Vân có chút không quen với thái độ này của hắn ta, ngạc nhiên nhìn một cái, rồi nói: "Sư phụ tôi nói rằng, trong tất cả các môn võ, nếu chỉ được chọn một thứ, ông ấy nhất định sẽ chọn khinh công. So với việc vang danh thiên hạ, còn sống sót mới là điều quan trọng nhất."
Khai Vân đáp: "Có chứ, tôi học mỗi thứ một chút, nhưng vì sư phụ để lại cho tôi binh khí là đao nên tôi học đao pháp nhiều nhất. Nhưng còn chưa kịp xuất sư, ông ấy đã biến mất rồi."
Lôi Khải Định lớn tiếng: "Sao lại có thể học mỗi thứ một chút được? Quan trọng nhất trong võ học là phải chọn đúng con đường mà đi! Học dàn trải thì chẳng giỏi được thứ gì, với lại làm gì có chuyện chọn binh khí trước rồi mới học võ? Sư phụ cô rốt cuộc là ai vậy? Thế này chẳng phải là hại người sao?!"
Khai Vân vừa dựng xong bếp lò, không trực tiếp đáp lại những lời bôi nhọ sư phụ mình của Lôi Khải Định mà chỉ tăng tốc các động tác trên tay.
Đây là cái nồi duy nhất của cô nên phải đợi cơm chín, múc ra bát rồi mới có thể xào rau. Vì vậy, lúc này cô tạm thời rảnh rỗi.
Bên kia, Lôi Khải Định cắn răng hỏi: "Cô... cô tham gia giải đấu có tâm nguyện gì không? Ví dụ như muốn đánh bại đối thủ nào đó..."
Dù sao hắn cũng là người sẽ đứng trên đỉnh vinh quang nên coi như giúp cô hoàn thành một tâm nguyện đi. Nghĩ vậy, trong lòng hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn ta đúng là một chàng trai tốt bụng.
Khai Vân thêm một khúc củi vào đống lửa, trầm ngâm đáp: "Ừm..."
"Tôi muốn kết bạn. Sư phụ tôi nói, con người phải có vài người bạn cùng chung chí hướng, vì thế tôi đến đây để lấy võ kết bạn." Khai Vân dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Từ khi ông ấy rời đi, tôi chỉ có một mình."
Lôi Khải Định không ngờ lại nhận được câu trả lời mộc mạc và chân thành như vậy, lập tức cảm thấy có chút hổ thẹn.
"Tham gia giải đấu là không kết bạn được đâu. Cô không biết, những người ở đây..." Lôi Khải Định vỗ mạnh vào ngực mình, "Lòng dạ bọn họ vô cùng nham hiểm! Chỉ có mưu mô thủ đoạn, tính toán lợi dụng lẫn nhau!"
Hắn dõng dạc nói: "Cô quá đơn thuần, cô căn bản không phù hợp với nơi này!"
Khai Vân nhướng mày, ngẩng đầu lên, khẽ cười nói: "Không đâu, tôi thấy anh cũng rất đơn thuần mà."
Lôi Khải Định sững sờ ngay lập tức.
6
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
