0 chữ
Chương 11
Chương 11: Thẻ nhân đôi điểm
Đội của Lôi Khải Định có đầy đủ các vị trí nhưng lại thiếu một người chuyên về khinh công. Họ thật sự không ngờ rằng bài thi lấy thẻ điểm năm nay lại nhắm vào kỹ năng này.
Theo thống kê những năm trước, thử thách thường tập trung vào sức mạnh hoặc trí tuệ, chẳng hạn như giấu thẻ điểm dưới một tảng đá khổng lồ hoặc trên một con quái vật biến dị.
Tuy nhiên, cũng chính vì thử thách lần này liên quan đến khinh công và khu vực xung quanh là bùn lầy nên rất nhiều thí sinh tự tin lao vào thử sức, giúp họ phần nào giảm áp lực từ các đội khác và dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi.
Đúng là ứng với câu “trong họa có phúc”.
“Chính là nó đó!” Đầu nấm nháy mắt, cười gian xảo: “Cậu quên rồi à? Khinh công của cô ta không tệ chút nào.”
Lôi Khải Định nhướng mày, lập tức hiểu ra, khóe miệng nở một nụ cười gian xảo nhưng nhanh chóng thu lại, làm ra vẻ chính trực.
“Vậy là chúng ta hợp tác hay là…”
Đầu nấm quay lưng lại phía máy quay, ra hiệu bằng động tác cắt cổ, ám chỉ "dùng xong thì xử lý".
Lôi Khải Định lại nở một nụ cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Đầu nấm đã hiểu ý.
Lôi Khải Định hắng giọng rồi lớn tiếng nói:
“Đội của chúng ta đã chịu quá nhiều tổn thất trong cuộc chiến vừa rồi. Nếu có thể lấy được tấm thẻ nhân đôi điểm, chúng ta vẫn còn cơ hội vươn lên nhóm dẫn đầu giải đấu. Dù tôi không thích hợp tác với cô ta, nhưng vì lợi ích của đội, tôi sẵn sàng tạm thời nhẫn nhịn!”
Sau đó, khi đạt được mục đích, họ sẽ trở mặt vô tình và ra tay báo thù. Dù gϊếŧ sớm hay muộn thì điểm số vẫn như nhau, nhưng có thể khiến Khai Vân cảm nhận được sự tuyệt vọng sau khi bị phản bội, đau khổ hơn, sâu sắc hơn.
Chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu vết thương lòng của Lôi Khải Định lúc này.
Lúc này, một thành viên khác trong đội lên tiếng: “Nhưng mà cô ta chạy nhanh như vậy, lỡ lấy được tấm thẻ nhân đôi điểm rồi chạy mất thì sao?”
Lôi Khải Định khinh thường nói: “Người anh em à, chúng ta có tận sáu người đấy! Đến lúc đó chỉ cần giả vờ tiếp ứng, phân tán đội hình. Nếu vậy mà còn không chặn nổi cô ta thì đánh cái giải đấu này làm gì nữa?”
Đầu nấm cũng nói thêm: “Cậu xem cô ta có vẻ gì là giỏi đánh nhau không? Cho dù có lấy được thẻ nhân đôi mà không giành được mạng nào thì cũng vô dụng thôi. Không có điểm thì nhân đôi vẫn là con số không, cô ta có dám mạo hiểm để rồi bị cả sáu chúng ta truy sát không?”
Người vừa hỏi nhìn Khai Vân và ngay lập tức bị thuyết phục, gật đầu nói: “Được, vậy cứ thế đi.”
·
Khai Vân nhàm chán chờ đợi, cuối cùng Lôi Khải Định cũng dẫn đội quay lại.
Khai Vân hỏi: “Bàn bạc xong rồi chứ?”
“Chúng tôi có thể tạm thời gác lại hiềm khích để bàn chuyện hợp tác.” Lôi Khải Định nói, “Cô xuất hiện ở đây chắc cũng vì sợ bị thí sinh khác truy sát đúng không? Tôi biết, một cô gái, nhất là khi không có đồng đội thì rất nguy hiểm trong giải đấu này. Việc cô sống sót đến bây giờ đã chứng tỏ thực lực không tầm thường, nhưng muốn đi tiếp thì không dễ đâu. Chỉ dựa vào cẩn thận là không đủ, mà còn phải có sức chiến đấu nữa, cái này tôi nghĩ cô không làm được, đúng không?”
Khai Vân ậm ừ đáp.
“Chúng tôi phát hiện ra tấm thẻ nhân đôi điểm nhưng nó bị kẹt trên cây, chúng tôi không thể lấy xuống.” Lôi Khải Định nói, “Chỉ cần cô giúp chúng tôi lấy được nó, chúng tôi sẽ đảm bảo đưa cô đến đích an toàn. Nếu dọc đường gặp phải thí sinh khác, chúng tôi còn có thể chia cho cô một ít mạng để giúp cô qua vòng tiếp theo. Đôi bên cùng có lợi, không ai nợ ai.”
Khai Vân nhìn anh ta một lúc: “Thẻ nhân đôi điểm?”
“Đúng vậy. Xung quanh còn nhiều thí sinh khác, dù là cô hay đội chúng tôi, nếu hành động riêng lẻ thì không thể toàn mạng rời đi. Nhưng nếu hợp tác, có lẽ sẽ có cơ hội. Cô chỉ cần leo lên lấy tấm thẻ, còn lại chúng tôi sẽ yểm trợ để cô rút lui.” Lôi Khải Định khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: “Đội chúng tôi là một trong những đội mạnh nhất ở đây, cô cũng thấy rồi... à... có thể cô chưa thấy, nhưng dù có bị mấy chục người vây công, bảo vệ cô chạy thoát cũng không thành vấn đề. Thế nào?”
Khai Vân nói: “Thật không? Nhưng anh trước đó còn muốn gϊếŧ tôi, liệu có hại tôi giữa chừng không?”
Đầu nấm cười nói: “Em gái à, đội trưởng bọn anh đã không ra tay là đã thể hiện thành ý rồi. Nếu không thì với tốc độ ra đòn của cậu ta, em còn chưa kịp rút đao đâu. Nếu bọn anh muốn gϊếŧ em thì giờ em nghĩ em còn đứng đây à?”
Khai Vân tỏ vẻ ngưỡng mộ, kéo dài giọng nói: “Ồ--”
Lôi Khải Định cảm thấy cô ta nói "ồ" với một ý nghĩa gì đó khó hiểu liền đanh mặt lại, đe dọa: “Này, rốt cuộc có hợp tác hay không? Nếu không thì chúng ta sẽ là đối thủ, đừng trách bọn tôi không khách sáo.”
Khai Vân suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười thân thiện, gật đầu nói: “Được thôi.”
Lôi Khải Định không ngờ cô lại sảng khoái như vậy, thấy bớt được một phen rắc rối, cố đè nén sự vui mừng, nghiêm giọng nói: “Vậy thì đi thôi.”
Theo thống kê những năm trước, thử thách thường tập trung vào sức mạnh hoặc trí tuệ, chẳng hạn như giấu thẻ điểm dưới một tảng đá khổng lồ hoặc trên một con quái vật biến dị.
Tuy nhiên, cũng chính vì thử thách lần này liên quan đến khinh công và khu vực xung quanh là bùn lầy nên rất nhiều thí sinh tự tin lao vào thử sức, giúp họ phần nào giảm áp lực từ các đội khác và dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi.
Đúng là ứng với câu “trong họa có phúc”.
“Chính là nó đó!” Đầu nấm nháy mắt, cười gian xảo: “Cậu quên rồi à? Khinh công của cô ta không tệ chút nào.”
Lôi Khải Định nhướng mày, lập tức hiểu ra, khóe miệng nở một nụ cười gian xảo nhưng nhanh chóng thu lại, làm ra vẻ chính trực.
Đầu nấm quay lưng lại phía máy quay, ra hiệu bằng động tác cắt cổ, ám chỉ "dùng xong thì xử lý".
Lôi Khải Định lại nở một nụ cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Đầu nấm đã hiểu ý.
Lôi Khải Định hắng giọng rồi lớn tiếng nói:
“Đội của chúng ta đã chịu quá nhiều tổn thất trong cuộc chiến vừa rồi. Nếu có thể lấy được tấm thẻ nhân đôi điểm, chúng ta vẫn còn cơ hội vươn lên nhóm dẫn đầu giải đấu. Dù tôi không thích hợp tác với cô ta, nhưng vì lợi ích của đội, tôi sẵn sàng tạm thời nhẫn nhịn!”
Sau đó, khi đạt được mục đích, họ sẽ trở mặt vô tình và ra tay báo thù. Dù gϊếŧ sớm hay muộn thì điểm số vẫn như nhau, nhưng có thể khiến Khai Vân cảm nhận được sự tuyệt vọng sau khi bị phản bội, đau khổ hơn, sâu sắc hơn.
Lúc này, một thành viên khác trong đội lên tiếng: “Nhưng mà cô ta chạy nhanh như vậy, lỡ lấy được tấm thẻ nhân đôi điểm rồi chạy mất thì sao?”
Lôi Khải Định khinh thường nói: “Người anh em à, chúng ta có tận sáu người đấy! Đến lúc đó chỉ cần giả vờ tiếp ứng, phân tán đội hình. Nếu vậy mà còn không chặn nổi cô ta thì đánh cái giải đấu này làm gì nữa?”
Đầu nấm cũng nói thêm: “Cậu xem cô ta có vẻ gì là giỏi đánh nhau không? Cho dù có lấy được thẻ nhân đôi mà không giành được mạng nào thì cũng vô dụng thôi. Không có điểm thì nhân đôi vẫn là con số không, cô ta có dám mạo hiểm để rồi bị cả sáu chúng ta truy sát không?”
Người vừa hỏi nhìn Khai Vân và ngay lập tức bị thuyết phục, gật đầu nói: “Được, vậy cứ thế đi.”
Khai Vân nhàm chán chờ đợi, cuối cùng Lôi Khải Định cũng dẫn đội quay lại.
Khai Vân hỏi: “Bàn bạc xong rồi chứ?”
“Chúng tôi có thể tạm thời gác lại hiềm khích để bàn chuyện hợp tác.” Lôi Khải Định nói, “Cô xuất hiện ở đây chắc cũng vì sợ bị thí sinh khác truy sát đúng không? Tôi biết, một cô gái, nhất là khi không có đồng đội thì rất nguy hiểm trong giải đấu này. Việc cô sống sót đến bây giờ đã chứng tỏ thực lực không tầm thường, nhưng muốn đi tiếp thì không dễ đâu. Chỉ dựa vào cẩn thận là không đủ, mà còn phải có sức chiến đấu nữa, cái này tôi nghĩ cô không làm được, đúng không?”
Khai Vân ậm ừ đáp.
“Chúng tôi phát hiện ra tấm thẻ nhân đôi điểm nhưng nó bị kẹt trên cây, chúng tôi không thể lấy xuống.” Lôi Khải Định nói, “Chỉ cần cô giúp chúng tôi lấy được nó, chúng tôi sẽ đảm bảo đưa cô đến đích an toàn. Nếu dọc đường gặp phải thí sinh khác, chúng tôi còn có thể chia cho cô một ít mạng để giúp cô qua vòng tiếp theo. Đôi bên cùng có lợi, không ai nợ ai.”
Khai Vân nhìn anh ta một lúc: “Thẻ nhân đôi điểm?”
“Đúng vậy. Xung quanh còn nhiều thí sinh khác, dù là cô hay đội chúng tôi, nếu hành động riêng lẻ thì không thể toàn mạng rời đi. Nhưng nếu hợp tác, có lẽ sẽ có cơ hội. Cô chỉ cần leo lên lấy tấm thẻ, còn lại chúng tôi sẽ yểm trợ để cô rút lui.” Lôi Khải Định khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: “Đội chúng tôi là một trong những đội mạnh nhất ở đây, cô cũng thấy rồi... à... có thể cô chưa thấy, nhưng dù có bị mấy chục người vây công, bảo vệ cô chạy thoát cũng không thành vấn đề. Thế nào?”
Khai Vân nói: “Thật không? Nhưng anh trước đó còn muốn gϊếŧ tôi, liệu có hại tôi giữa chừng không?”
Đầu nấm cười nói: “Em gái à, đội trưởng bọn anh đã không ra tay là đã thể hiện thành ý rồi. Nếu không thì với tốc độ ra đòn của cậu ta, em còn chưa kịp rút đao đâu. Nếu bọn anh muốn gϊếŧ em thì giờ em nghĩ em còn đứng đây à?”
Khai Vân tỏ vẻ ngưỡng mộ, kéo dài giọng nói: “Ồ--”
Lôi Khải Định cảm thấy cô ta nói "ồ" với một ý nghĩa gì đó khó hiểu liền đanh mặt lại, đe dọa: “Này, rốt cuộc có hợp tác hay không? Nếu không thì chúng ta sẽ là đối thủ, đừng trách bọn tôi không khách sáo.”
Khai Vân suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười thân thiện, gật đầu nói: “Được thôi.”
Lôi Khải Định không ngờ cô lại sảng khoái như vậy, thấy bớt được một phen rắc rối, cố đè nén sự vui mừng, nghiêm giọng nói: “Vậy thì đi thôi.”
7
0
3 tháng trước
38 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
