TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Quyển 1: ABO: Enigma Có Thể Khiến Alpha Thụ Thai Sinh Con - Chương 1

“Anh mang thai rồi, bác sĩ nói là sinh ba.”

Trong bệnh viện, một Alpha mặt mày mơ hồ đang xoa bụng nói với cô.

Tả Nhan giật nảy mình, tỉnh giấc khỏi cơn mơ, bật mạnh dậy khỏi giường.

Cô mơ màng ngẩng đầu, nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ.

Ánh nắng trắng sáng rọi vào từ cửa sổ, phủ lên căn phòng nhỏ hẹp một lớp ánh sáng mờ ảo.

Tiếng gió, tiếng người, tiếng bóng rơi xuống đất vọng vào từ bên ngoài qua bức tường cách âm không tốt lắm, hòa thành một thứ âm thanh tựa như nhiễu trắng.

Chẳng có bệnh viện nào cả.

Cũng chẳng có Alpha mang thai nào hết.

Tả Nhan thở phào một hơi, ngả người ra sau, một tay đặt lên trán, lau đi những giọt mồ hôi lạnh không hề tồn tại.

Cơn ác mộng kỳ quái gì thế này...

Chắc chắn là di chứng sau khi gặp phải A đồng giới ở trường.

Thời đại giữa các vì sao, tất cả nhân loại đều sẽ phân hóa vào khoảng 18 tuổi.

Cho đến khi phân hóa hoàn toàn mới chính thức xác định giới tính.

ABO mới là cách phân chia giới tính cốt lõi nhất.

Nữ A và nam A được coi là đồng tính.

Tả Nhan phân hóa khá muộn.

Mãi đến một tuần trước khi tốt nghiệp cô mới phân hóa, kết quả xét nghiệm gen và giới tính đến giờ vẫn chưa có.

Nhưng chắc chắn là Alpha.

Trước khi phân hóa, cô đã có thể đè đám Alpha cùng khoa ra đánh, sau khi phân hóa lại càng dễ dàng áp đảo.

Cô là Alpha của các Alpha.

Sau khi được một A đồng giới tỏ tình, lại mơ thấy một nam A đồng giới mang thai.

Điều này gây ra một cú sốc tinh thần lớn cho cô.

Alpha không thể mang thai được!

Làm gì có cấu tạo sinh lý đó!

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Nhan Nhan, em dậy chưa?” Giọng chị gái cô vọng vào từ bên ngoài.

Tả Nhan vội nhìn đồng hồ.

Chết tiệt, bảy giờ.

Thường ngày giờ này, cô đã dậy đi dạo một vòng rồi về.

Đều tại cơn ác mộng kia.

“Dậy rồi dậy rồi!”

Tả Nhan vừa trả lời vừa bật dậy khỏi giường, vận dụng tốc độ được rèn luyện ở trường quân sự, nhanh như chớp vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.

Ngoài phòng khách, đủ loại cục bông lăn lóc trên sàn.

Chị cô Tả Ý Miên vừa thay giày vừa dùng tay còn rảnh rỗi xoa xoa cục bông đang cọ chân đòi vuốt ve.

“Ngoan nào, giúp mẹ xem chị dậy chưa.”

Tả Nhan: “...”

Cái vai vế lộn xộn gì thế này.

Cục bông nhận được lệnh liền lăn đến bên chân Tả Nhan, cọ cọ dụi dụi, thêm nhiều cục bông khác cũng xúm lại, gần như nhấn chìm chân Tả Nhan.

“Được rồi được rồi, ra kia chơi đi.”

Tả Nhan khẽ động đầu ngón chân, cố gắng gạt chúng ra, nhưng mấy đứa này dính như kẹo mạch nha, cứ bám riết lấy cô.

Mấy cục bông này là thú cưng ngoài hành tinh rất thịnh hành mấy năm trước.

Từng một thời nổi đình nổi đám trong Liên Bang.

Sau khi hết hot lại bị bỏ rơi hàng loạt.

Chị cô vốn không nỡ nhìn những sinh vật nhỏ đáng thương bị bỏ rơi, hết lần này đến lần khác nhặt về nhà, khiến gia đình vốn đã không khá giả lại càng thêm khó khăn.

Tả Nhan biết làm sao được.

Dù sao thì cô cũng được nhặt về như vậy.

Nhưng đôi khi cũng cần cho chúng biết ai mới là chủ trong nhà này.

“Ai cắn tất của tôi? Chán sống rồi hả? Có muốn vào máy sấy làm bóng sấy không?”

Tả Nhan ra vẻ sắp nổi giận, đám cục bông lập tức chạy biến, đồng loạt trốn sau lưng Tả Ý Miên.

Tả Ý Miên chỉ đành ôm từng đứa lên dỗ dành, rồi nhìn Tả Nhan bằng ánh mắt nghi ngờ: “Bóng sấy là sao?”

“Hả? Gì cơ? Em không biết. Bánh bao ngon thật, chị nấu ăn giỏi thật.”

Tả Nhan với lấy một cái bánh bao trên bàn nhét vào miệng, nhai nhai nhai, nhai nhai nhai.

Tả Ý Miên kiểm tra tình hình của đám cục bông, thấy chúng đều ổn cả thì tạm tha cho cô.

Giải quyết nhanh bữa sáng, Tả Nhan hỏi: “Chị, chị định đến trạm cứu hộ thú cưng lạ à? Em đưa chị đi.”

“Không cần, hôm nay em còn có việc quan trọng hơn.”

Tả Ý Miên đặt cục bông xuống nhìn cô, trong mắt thoáng ý cười.

“Việc... quan trọng hơn?”

Tả Nhan không nghĩ ra, một người đã tốt nghiệp đang rảnh rỗi ở nhà như cô thì còn có việc gì.

Hơn nữa, nụ cười của chị gái khiến cô có một dự cảm không lành.

“Xem mắt.”

??!

“Xem mắt? Hả? Em á?!”

Tả Nhan như bị sét đánh.

“Không phải chứ chị, em mới tốt nghiệp mà!”

Dù có phải xem mắt thì cũng sớm quá rồi còn gì?

Tả Ý Miên gật đầu: “Tốt nghiệp rồi thì tốt, lúc này tìm đối tượng cũng không ảnh hưởng đến việc học.”

“...”

Đúng là sắp đặt rõ ràng rành mạch.

Trước tốt nghiệp thì canh giữ nghiêm ngặt, sau tốt nghiệp thì kết hôn tại chỗ luôn hả?

“Dù có phải xem mắt thì có cần sớm như vậy không?”

Tả Nhan vẫn muốn vùng vẫy một chút.

“Người đó có độ tương hợp rất cao với em.” Tả Ý Miên kiên quyết.

Đến độ tương hợp cũng đã kiểm tra rồi.

Nghe như thể chị cô đã đăng thông tin của cô lên một trang web xem mắt nào đó.

Tả Ý Miên khuyên nhủ: “Đối tượng có độ tương hợp cao rất khó tìm, là duyên phận trời ban. Nếu bỏ lỡ thì đến ông trời cũng thấy tiếc.”

“Chỉ có chị mới tin vào cái gì mà duyên phận...”

Tả Nhan lẩm bẩm.

Tả Ý Miên không đồng tình nhìn cô, đôi mắt hạnh trợn tròn.

Tả Nhan đành bất lực xin tha.

“Em đi, em đi gặp duyên phận định mệnh của em ngay đây.”

Cô không có cha mẹ, được chị gái nhặt về nuôi lớn.

Chị cô là một Omega, gồng gánh cả gia đình này không hề dễ dàng.

Tả Nhan sợ nhất là bị chị gái nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy.

Ánh mắt thoáng chút phiền muộn và lo lắng khiến cô cảm thấy tội lỗi một cách khó hiểu.

“Nhưng nói trước nhé, chỉ gặp mặt thôi, nếu người ta không vừa ý em thì không phải lỗi của em đâu.” Tả Nhan nhấn mạnh.

“Sao có thể chứ, Nhan Nhan nhà mình tốt như vậy mà.”

Tả Ý Miên nở nụ cười rạng rỡ.

Tả Nhan không ôm nhiều hy vọng, dù sao thì hoàn cảnh nhà cô...

Tả Nhan nhìn quanh một lượt căn nhà, dù được bài trí ấm cúng nhưng vẫn có vẻ chật chội, tù túng.

Đầu óc người thời nay đều tỉnh táo cả.

Ai lại chọn một đối tượng kết hôn có hoàn cảnh gia đình tệ như vậy chứ?

Tình cảm và hôn nhân không nằm trong kế hoạch của Tả Nhan.

Ít nhất trong bốn năm năm tới cô sẽ không cân nhắc.

Phải để người nhà có cuộc sống tốt hơn rồi mới tính đến chuyện khác.

Đương nhiên, cô cũng sẽ không cãi lại chị gái.

Chẳng phải chỉ là đi gặp mặt một lần thôi sao.

Chuyện vốn dĩ không thể thành được.

Cô cũng có khối cách để đối phương chủ động từ bỏ.

“Em vào sửa soạn lại một chút, ừm... trang điểm một chút. Chị gửi địa chỉ cho em, em tự đi được.”

Tả Ý Miên còn phải đến trạm cứu hộ làm việc, quả thực không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh.

Chỉ đành thao tác trên thiết bị đầu cuối ở cổ tay, gửi địa chỉ cho cô.

Không quên dặn dò: “Trước 12 giờ trưa phải có mặt, không được đến muộn, càng không được bỏ trốn!”

13

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.