Chương 69
Tốt, rất có tinh thần!
"Là Nhị Chùy!"
"Trịnh thần a a a a a!"
"Chùy Chùy, Chùy Chùy của tôi."
"Lầu trên đủ rồi đấy, anh em với nhau mà gọi mấy cái tiếng nghe buồn nôn chết đi được.”
Phòng phát sóng trực tiếp của Thanh Lam có mấy người qua đường, coi như là nửa fan của Trịnh Tuần. Sau khi thấy hắn xuất hiện, bọn họ kích động gửi mấy dòng bình luận.
Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Thanh Lam, rất nhanh, fan công hội xuất hiện gây rối.
"Ăn cắp đồ của người khác, còn dám đến đây?!"
"Mặt dày quá."
"Kẻ trộm! Kẻ trộm!"
"Đội trưởng Hứa mau đuổi hắn ta ra ngoài!"
Fan của Trịnh Tuần trong phòng phát sóng trực tiếp tuy ít, nhưng một người địch mười, sức chiến đấu kinh người.
"Ồ, đây là phẩm chất của fan công hội hào môn à, đúng là mở mang tầm mắt."
"Sao thế, Thanh Lam các người là bá chủ vũ trụ à? Sao không nói Tháp Trắng là nhà các người xây đi."
"Bớt nói nhảm đi, có bản lĩnh thì đi cướp của Trịnh thần đi!"
Thế là hay rồi, fan công hội và fan của Trịnh Tuần xé nhau, hai bên trong phạm vi cho phép của quy tắc phát ngôn trực tiếp thân thiết hỏi thăm sổ hộ khẩu của nhau.
Phải nói rằng một nhóm nhỏ fan của Trịnh Tuần bị fan công hội bao vây trùng trùng điệp điệp quả thực rất dũng cảm, vậy mà có thể cãi nhau ra thế trận ngang tài ngang sức.
Thấy hai bên lời lẽ càng lúc càng gay gắt, quản lý phòng phải vào cuộc, cấm ngôn mấy người dùng.
Cuối cùng cũng yên tĩnh được một chút.
Trong Tháp Trắng, Trịnh Tuần một mình đối đầu với năm người đối diện.
Sau khi hắn nói rõ thân phận phóng viên theo đội của mình, tất cả mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Doãn Nhạc Tâm nhỏ giọng hỏi Uông Thư Đồng: "Phóng viên theo đội là cái gì thế?"
Uông Thư Đồng đổi một loại kính áp tròng mới nên không thoải mái, nhìn ai cũng như trợn mắt.
Cô kiên nhẫn giải thích cho người ta.
"Phóng viên theo đội là một loại nhân viên của tổng hiệp hội, theo chân các công hội lớn xuống phó bản, đưa tin theo dõi, thỉnh thoảng cũng đóng vai trò giải thích."
"Vậy sao trước đây chưa từng thấy?"
"Vì quá nguy hiểm. Tổng hiệp hội đa số là những người đọc sách yếu đuối, ai dám mạo hiểm tính mạng, xuống phó bản cùng đám người thô lỗ như chúng ta cơ chứ?" Uông Thư Đồng tự coi mình là "người thô lỗ", nhưng học lực của cô không thấp chút nào, "Huống chi bây giờ có phát sóng trực tiếp, vị trí này chỉ còn trên danh nghĩa."
Uông Thư Đồng nói không sai, phóng viên theo đội là một vị trí mà lãnh đạo tổng hiệp hội lúc đó vỗ đầu nghĩ ra.
Lúc thiết kế vị trí này không nghĩ nhiều, đến khi công bố ra mới phát hiện căn bản không ai đăng ký, thế là đành để trống nhiều năm, sắp sửa cải cách rồi hủy bỏ.
Tiêu Tuấn, kẻ vạn sự thông, ngay lập tức nghĩ đến vị trí này, lập tức gọi điện thoại cho bạn bè ở tổng hiệp hội, xác nhận vị trí này còn tồn tại hay không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh ta mới cười nói——
"Tôi quen một người mới, muốn giới thiệu cho các cậu làm phóng viên theo đội. Anh ta không có yêu cầu cao, chỉ cần tổng hiệp hội các cậu khi phái người ra sân trong các trận đấu lớn thì để cho anh ta một suất là được.”
Bạn bè nghe vậy thì tốt quá rồi, dù sao phóng viên theo đội của tổng hiệp hội họ cũng không ai làm, các trận đấu lớn cũng không ai đi.
Anh ta hỏi là vị đại gia nào đang làm việc thiện.
Nghe thấy tên Trịnh Tuần, suýt nữa anh ta vỗ đùi cái bốp.
"Chuyện này đảm bảo chứ? Tốt tốt tốt, lão Tiêu, cậu nhất định phải để Trịnh thần đến đấy nhé!"
Xem ra vị này cũng là fan ẩn danh của Trịnh Tuần.
Bạn bè của Tiêu Tuấn cũng đáng tin cậy như anh ta, đưa thẻ nhân viên và thiết bị quay phim chuyên dụng của tổng hiệp hội đến cho Trịnh Tuần ngay trong đêm.
"Để Tiểu Trịnh đeo thẻ trước đã, thủ tục có thể bổ sung sau. Tổng hiệp hội bên bọn tôi mở riêng cho cậu ấy một tài khoản phát sóng trực tiếp, chỉ cần bật camera lên là kết nối được."
Vị bạn này chỉ sau một đêm đã đổi cách xưng hô từ "Trịnh thần" thành "Tiểu Trịnh", nghe giọng điệu vừa đắc ý lại vừa kích động.
Trịnh Tuần cũng không ngờ nhanh như vậy đã giải quyết xong mọi chuyện, sáng sớm vừa tỉnh dậy, đã thấy một hộp quà màu xanh da trời tinh xảo đặt ở đầu giường.
"Đây là cái gì?"
"Quà tổng hiệp hội tặng anh."
Tiêu Tuấn vừa lúc xuất hiện ở cửa, giải thích nguồn gốc của hộp quà cho Trịnh Tuần.
"Hả? Nhanh vậy sao," Trịnh Tuần xé quà một cách thô bạo quen thuộc, giấy gói rách tả tơi, "Tôi còn tưởng ít nhất phải năm sáu ngày."
"Tôi liên lạc với bạn bè, anh ấy là fan của anh, vừa nghe nhắc đến tên anh là anh ấy tăng ca suốt đêm làm xong."
"Tôi cũng có fan à," ngón tay Trịnh Tuần móc lấy thẻ nhân viên phóng viên, mắt cười híp lại, "Có fan thật tốt, thảo nào mọi người đều tốn công tốn sức kinh doanh."
17
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
