Chương 53
Có chiêu xấu nào cứ dùng hết ra 2
Hứa Quan không hổ là át chủ bài của Thanh Lam, anh ta quản lý chiến đội bằng thủ đoạn sấm sét, đầu óc cũng xoay chuyển cực nhanh, là một người thông minh.
Hành động của Trịnh Tuần mấy ngày nay bị anh ta nói trúng tám chín phần.
“Anh chủ động tiếp cận Hoắc Tử Yên, là vì anh thiếu người, anh muốn thuê cậu ta với giá rẻ.”
Hoắc Tử Yên vừa định giải thích, chính anh ta vô tình gặp Trịnh Tuần, cũng chính anh ta chủ động làm quen tiếp cận đối phương.
Nhưng bàn tay phải của Trịnh Tuần đặt bên người nhẹ nhàng ấn xuống, ra hiệu cho Hoắc Tử Yên đừng giải thích.
“Tôi quả thực cần Tiểu Hoắc. Cậu ta tính cách tốt, không tranh công, không giống như một số người thích giẫm đạp lên người tốt để leo lên.”
Nói đến đây, hắn cố ý liếc nhìn Mạnh Nhất Gia.
Hứa Quan đang ở đó, Mạnh Nhất Gia không dám tranh cãi, anh ta sợ bị người trước nhìn thấu.
“Thanh Lam các người treo người ra, vừa hay, tiền tôi cũng gom đủ rồi.”
Trịnh Tuần hất cằm.
“Tôi muốn thuê Hoắc Tử Yên.”
“Tôi từ chối.”
Lời Hứa Quan vừa thốt ra, lông mày Trịnh Tuần liền nhíu chặt lại.
“Vị tiên sinh này…”
“Tôi họ Hứa.”
“Vị Hứa tiên sinh này, xã hội hiện đại rồi, phải nói đến tinh thần hợp đồng.”
“Trong việc cho thuê tuyển thủ chiến đội, đội trưởng có quyền quyết định, tôi từ chối.”
“Tôi nhắc một câu, đây là trở mặt đấy.”
“Anh và tôi chỉ đang bàn luận bằng lời nói, không có hiệu lực pháp lý.”
“…”
Trịnh Tuần lập tức cảm thấy phiền phức vô cùng, không ngờ người của công hội Thanh Lam lại trơ trẽn như vậy. Rõ ràng là muốn bỏ rơi Hoắc Tử Yên, đợi có người muốn thuê, bọn họ lại còn làm bộ làm tịch.
Đây là cái tật gì vậy…
“Vậy hết cách rồi, Tiểu Hoắc, cậu đợi thêm đi.”
Trịnh Tuần không dây dưa, hắn là một người mù tịt về những điều khoản lằng nhằng trong việc cho thuê tuyển thủ, chuyện này phải tìm người chuyên nghiệp.
“Tôi nhắc một câu,” khi Trịnh Tuần vác bao tải bảo bối của mình định chui vào cổng dịch chuyển, Hứa Quan ở phía sau lên tiếng, “cho dù anh tìm Tiêu Tuấn thì cũng vô ích thôi.”
Trịnh Tuần không để ý, không thèm quay đầu lại, giả vờ không nghe thấy.
…
Hắn rời đi với vẻ kiêu ngạo, nhưng vừa về đến Minh Tước, liền luống cuống tìm Tiêu Tuấn khắp nơi.
Tô Hải Dung nói với hắn rằng Tiêu Tuấn đi công tác rồi, có việc gì thì gọi điện cho anh ta.
Bây giờ Trịnh Tuần đang ở trong phòng gọi điện thoại cho vị hội phó Tiêu lịch trình bận rộn, Trình Kiệt cũng ở đó.
“Rất rắc rối đó,” bên Tiêu Tuấn lúc đầu hơi ồn, sau đó anh ta chuyển đến một nơi yên tĩnh, “chuyện cho thuê tuyển thủ này, ngoài ý nguyện của bản thân tuyển thủ, huấn luyện viên và đội trưởng chiến đội, còn có cao tầng công hội, đều phải nhúng tay vào. Hoắc Tử Yên đã bị treo lên rồi, vậy ít nhất cao tầng là đồng ý. Thanh Lam có chút đặc biệt, lời nói của đội trưởng đội một có trọng lượng rất lớn. Bây giờ Hứa Quan không thả người, các công hội khác không có quyền can thiệp.”
Trình Kiệt ở bên cạnh nói móc.
“Vậy thì xong đời rồi, Hứa Quan nổi tiếng là tính khí cứng đầu, mười con lừa kéo cũng không lại, chuyện anh ta đã quyết thì khó mà thay đổi.”
Trịnh Tuần liếc xéo anh ta, bảo anh ta bớt xen vào.
“Cũng không phải là không có cách,” Tiêu Tuấn ở đầu dây bên kia, dường như tâm trạng rất tốt, “nếu anh chịu gia nhập Minh Tước, từ bỏ chuyện tự mình mở công hội. Chuyện nhỏ này, để tôi đích thân ra mặt giải quyết cũng được.”
“Vậy thì tôi không muốn,” Trịnh Tuần phản ứng uể oải, “bảo tôi làm không công cho Minh Tước đến chết, đừng có làm tôi lỗ vốn.”
“Hây, Minh Tước chúng tôi thiếu anh ăn hay thiếu anh uống à?” Trình Kiệt xắn tay áo lên, “đến công hội còn giúp anh mở rồi, đừng có được voi đòi tiên đấy!”
“Tôi có chút tò mò,” Tiêu Tuấn hỏi, “tại sao anh cứ nhất định phải chấp nhất với Hoắc Tử Yên vậy? Tuyển thủ trình độ tương đương với cậu ta không phải là không có.”
Lý do của Trịnh Tuần rất thẳng thắn, cũng không né tránh trả lời nguyên nhân thật sự.
“Vì rẻ.”
“Được thôi,” Tiêu Tuấn bật cười, lý do này rất Trịnh Tuần, “mặc dù lý trí bảo tôi nên khuyên anh sớm từ bỏ đi, nhưng thái độ của Thanh Lam có chút quá đáng. Chuyện niêm yết giá rõ ràng, thuận mua vừa bán, tuyển thủ đã treo lên rồi tại sao người khác lại không được thuê?”
“Đúng đúng.” Trịnh Tuần gật đầu liên tục.
“Chuyện này Minh Tước không tiện can thiệp, tôi với tư cách là hội phó, đương nhiên phải bảo vệ lợi ích của công hội.”
Tiêu Tuấn nói chuyện là như vậy, chuyện gì cũng chụp cho cái mũ lớn trước, điều quan trọng sẽ nói sau.
“Nhưng cá nhân anh lại có giao tình sâu sắc với Tuyết Tễ và tôi. Với tư cách là bạn bè, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn anh sốt ruột được.”
Trịnh Tuần sắp sốt ruột thật rồi.
“Bớt vòng vo đi, anh Tiêu,” cầu người ta mới gọi người ta là anh, “có chiêu xấu nào cứ dùng hết ra!”
“Chiêu xấu thì không hẳn, chỉ có thể nói là món quà nhỏ giữa bạn bè thôi.”
3
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
