TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 51
Ra ngoài chơi đi

Phó bản này độ khó không thấp, nhưng đội một Thanh Lam toàn là tinh anh, lại chuẩn bị rất kỹ càng. Xuống phó bản cấp S, về cơ bản có thể đảm bảo toàn đội không bị thương.

Đội phó Mạnh lúc đó chủ động đề nghị dẫn tân binh đi dò đường, Mạnh Nhất Gia vừa mới lên phó đội không lâu, Hứa Quan cho rằng anh ta muốn thể hiện bản thân, giữ vững vị trí, nên đã giao nhiệm vụ dẫn daswts Hoắc Tử Yên cho anh ta.

Hai người tiến vào phòng phẫu thuật, camera quạ bị quái vật phá hỏng, đoạn tư liệu hình ảnh đó bị thiếu, những người xem trực tiếp chỉ thấy một màu đen kịt.

Không lâu sau, camera hành lang cho thấy Hoắc Tử Yên một mình chạy thoát, còn trong phòng phẫu thuật vọng ra tiếng kêu thảm thiết của Mạnh Nhất Gia.

Đội phó bị thương, Hứa Quan dùng một tấm thẻ dừng, cưỡng ép dừng phó bản.

Có vài cách để dừng phó bản, hoặc là toàn bộ người chơi bị tiêu diệt tự động phán định thất bại, hoặc là tìm thấy lỗi (bug) trong phó bản, hoặc là sử dụng thẻ dừng.

Giống như lần trước Trịnh Tuần dùng cách nhảy lầu để vào đi vào lại phó bản Hòe Âm, không phải vì nhảy lầu không chết, mà là vì hắn đã phát hiện ra một lỗi ở đó trong quá trình mô phỏng.

Đương nhiên lỗi này mãi vẫn chưa bị phát hiện, là vì người bình thường căn bản sẽ không nhảy từ trên lầu xuống, không sử dụng thẻ kỹ năng thì cái chết trong game sẽ trực tiếp dẫn đến cái chết ngoài đời.

"Thẻ dừng" cũng là một trong những thẻ kỹ năng mạnh mẽ, nó có thể khiến phó bản đang diễn ra dừng lại, đẩy tất cả người chơi ra ngoài.

Tuy nhiên hiệu lực của thẻ kỹ năng đi kèm với một cái giá nhất định. Sau khi Hứa Quan sử dụng "Thẻ dừng" cứu tất cả mọi người ra ngoài, mỗi đội viên đều như bị rút cạn sức lực, hôn mê mấy ngày mới tỉnh.

Mạnh Nhất Gia bị thương nặng nhất, anh ta suýt chút nữa mất máu mà chết.

Đây đã là tình huống may mắn lắm rồi, nếu nghiêm trọng hơn, có thể sẽ có người mất mạng.

Đội một tốn nhiều sức lực như vậy mới may mắn thoát khỏi phó bản, mỗi người, bao gồm cả khán giả theo dõi, đều cho rằng chính Hoắc Tử Yên đã bỏ rơi đội phó một mình chạy trốn, mới khiến Mạnh Nhất Gia bị thương nặng như vậy.

Hành vi phản bội đồng đội này là vô cùng nghiêm trọng, nhưng Thanh Lam niệm tình anh ta là người mới, nhiều chuyện chưa hiểu, cần từ từ dạy dỗ, nên đã đưa anh ta xuống đội hai.

Nghe nói Hoắc Tử Yên đã từng biện minh cho mình, nhưng đây cũng chỉ là nghe nói, sự thật đã bày ra trước mắt, không thể tranh cãi.

Chỉ có người trong cuộc mới rõ chân tướng.

Bây giờ hai người trong cuộc đối mặt nhau, đối đầu, sự khác biệt về thân phận đã không thể hàn gắn.

Mạnh Nhất Gia xuất hiện với tư thế của người chiến thắng, còn Hoắc Tử Yên của năm ngoái, người được công hội kỳ vọng, được cao tầng coi trọng, thậm chí có thể trở thành lực lượng dự bị cho đội phó đội một, sắp bị đuổi khỏi công hội Thanh Lam.

Nếu là người khác, từ một công hội lớn ra đi, vẫn còn một số công hội xếp hạng ba bốn mươi sẵn lòng tiếp nhận.

Nhưng Hoắc Tử Yên thì không thể, anh ta mang tiếng kẻ tiểu nhân, trong chiến đội lại không có đóng góp gì, bị Thanh Lam đá ra cửa, chia tay không mấy tốt đẹp.

Các công hội khác, chỉ cần không muốn đắc tội với Thanh Lam, sẽ không ký hợp đồng với anh ta.

Thiên tài thì sao chứ, chẳng phải cũng rơi vào kết cục không ai cần hay sao!

Đối mặt với sự mỉa mai của Mạnh Nhất Gia, Hoắc Tử Yên không có sức phản kháng.

Anh ta vốn dĩ không giỏi biện bạch, nếu không phải như vậy, năm xưa anh ta đã sớm chứng minh được sự trong sạch của mình rồi!

Sao lại đến ngày hôm nay…

Phòng dịch chuyển im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở có chút nặng nề của Hoắc Tử Yên.

Hứa Quan nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

“Người cùng cậu xuống phó bản nguyên liệu là ai?”

Hoắc Tử Yên ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên, không biết Hứa Quan đoán ra bằng cách nào.

“Cậu đi phó bản nguyên liệu đào khoáng đã hơn một tuần, chỉ có hôm nay mang khoáng thạch về. Môi trường khu sa mạc không tốt, cậu đến đó, không thể chỉ là để giải sầu. Khoáng thạch của cậu đã cho ai?”

Mạnh Nhất Gia không hiểu Hứa Quan quan tâm đến chuyện này làm gì. Bọn họ đã kiểm tra lịch sử ra vào cổng dịch chuyển, chỉ có một mình Hoắc Tử Yên.

“Không phải người của chiến đội chúng ta, không cần truy cứu nữa chứ.”

Hứa Quan lắc đầu, rất kiên quyết.

“Nói đi.”

“Là… Trịnh Tuần.” Hoắc Tử Yên ngập ngừng, nói ra cái tên đó.

Trịnh Tuần!

Cái tên này như một quả bom, ném vào lòng tất cả mọi người.

Chỉ cần có liên quan đến trò chơi Tháp Trắng, không ai không chú ý đến cái tên này.

Hứa Quan dường như không ngờ đội viên trong chiến đội mình lại có quan hệ với Trịnh Tuần, khẽ sững lại.

“Trịnh Tuần.” Mạnh Nhất Gia nhắc đến cái tên này, nghiến răng nghiến lợi.

3

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.