TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48: Cảm ơn vì tất cả

Trình Văn Văn nghe đến đâu khóc lóc đến đó. Cảm xúc dâng trào trong lòng Văn Văn khiến cô không thể nói thành lời nữa. Cô chỉ cúi đầu thật thấp, cảm ơn gia đình mình, cảm ơn bố vì đã tin tưởng vào cô và cùng cô vượt qua mọi thử thách. Hàng ngàn fan hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới cũng không kìm được nước mắt trước khoảnh khắc xúc động này. Lần lượt màn hình chiếu từng gia đình theo thứ tự debut từ hạng 9 đến hạng 1. Máy quay chuyển sang một góc khán đài, nơi hai người đàn ông đang đứng. Hai người đàn ông đã chứng kiến từng bước đi của Chu Lâm từ những ngày đầu mơ ước trở thành một ngôi sao.

Chu Lâm rưng rưng nước mắt: "Ba, anh hai" Triệu Ngọc bên cạnh thấy chị ấy sắp khóc liền chọc ghẹo nhỏ: "Woa anh trai chị đẹp trai thế giới thiệu cho em đi"

Chu Lâm cười gõ đầu cô ấy: "Người ta hơn em nhiều tuổi lắm"

Anh trai của Chu Lâm mang theo sự cưng chiều:

“Tiểu Lâm… em đã làm được rồi. Dù trước đây đã bao lần thất bại, nhưng em vẫn không từ bỏ… Em đã làm cho cả nhà tự hào” Máy quay lia đến Chu Lâm, đang đứng trên sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu sáng rực rỡ nhưng đôi mắt anh lại mờ đi vì nước mắt.

Cuối cùng là đến Bạch Vi, máy quay lia đến Thành Vĩ và Tùy Vân. Thằng bé cầm chiếc lightstick vẫy nhẹ trái ngược với Tùy Vân đang vẫy cực kì nhiệt tình bên cạnh làm cô có chút buồn cười. Cùng lúc đó cả khán đài đồng loạt hít một hơi thật sâu khi thấy Bạch Thành Vĩ trên màn hình lớn.

Fans: "Trời ơi, gen nhà này mạnh khϊếp vậy. Quá đẹp!"

Fans: "Em trai này bao nhiêu tuổi rồi??? Thành viên chưa??? chị muốn ứng tuyển làm bạn gái"

Quả thật Bạch Thành Vĩ mặt mũi rất đẹp, thằng bé đã 19 tuổi khuôn mặt đã rõ nét. Thằng bé sở hữu khuôn mặt điển trai với đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao và đôi môi sắc nét. Làn da sáng mịn màng cùng với thân hình cao ráo, mạnh mẽ khiến cậu luôn nổi bật trong đám đông.

Thành Vĩ đỏ mặt: "Để đi đến ngày hôm nay chị đã cố gắng rất nhiều. Lúc nào chị cũng một mình cố gắng làm tất cả mọi việc không để người khác lo lắng. Đối với em chị là người tốt nhất, tuyệt vời nhất, là thần tượng của em. Mong chị mỗi ngày đều hạnh phúc. Em yêu chị!"

Tùy Vân bên cạnh vừa cười vừa rưng rưng: "Có một người bạn như Bạch Vi là điều tuyệt với nhất với mình"

Bạch Vi đứng đó, ánh mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn nơi gương mặt em trai và Tùy Vân hiện rõ từng đường nét chân thành. Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, Bạch Vi đưa tay lau nước mắt, cố giữ cho giọng mình không run lên vì xúc động. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói vào micro: “Cảm ơn em trai… Cảm ơn bạn thân…” Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng chất chứa cả nghìn lời chưa nói. Trong lòng cô dâng trào những suy nghĩ mà không thể nói hết bằng lời.

Dù ông trời không cho cô một gia đình trọn vẹn nhưng đã bù đắp bằng một đứa em trai như Thành Vĩ và một người bạn thân như Tùy Vân. Như vậy… là quá đủ rồi. Cô thật sự rất biết ơn.

Chín người khẽ quay mặt lại nhìn nhau, ánh mắt ánh lên những tia sáng cuối cùng của một đêm huy hoàng. Không ai lên tiếng, nhưng tất cả đều hiểu — đây không chỉ là một lời chào tạm biệt, mà là một dấu chấm lặng lẽ cho một chương thanh xuân rực rỡ đã cùng nhau đi qua.

Họ bước về phía trung tâm sân khấu, không ai bảo ai tự nhiên mà xếp thành một vòng tròn nhỏvlưng tựa lưng, vai kề vai. Cả chín người cùng khom lưng, cúi gập 90 độ như một lời cảm tạ thành kính nhất dành cho khán giả. Dưới khán đài, ánh sáng từ hàng vạn lightstick chao đảo như sóng biển chiếu sáng những giọt nước mắt chưa kịp rơi.

Một khoảng lặng kéo dài như ôm trọn mọi xúc cảm. Rồi tiếng của cả nhóm hòa làm một, không cần nhạc đệm, không cần phông nền:

“MUSE… chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Cảm ơn tình cảm của tất cả mọi người”

Dưới khán đài, tiếng nấc nhẹ vang lên khắp nơi, nhưng không ai kêu khóc — chỉ là cùng nhau lặng lẽ lưu giữ khoảnh khắc đó, như một giấc mộng đẹp vừa kết thúc. Trên màn hình LED phía sau, những hình ảnh tua ngược lại: lần đầu tiên cầm mic, buổi tập đêm, cơn mưa hôm debut, nụ cười trong hậu trường… tất cả như một cuốn phim thanh xuân chậm rãi khép lại.



Phía sau ánh đèn sân khấu, khi họ chuẩn bị rời đi, một giọng nói khe khẽ vang lên: MUSE! let’s be forever

Ai cũng đỏ cả mắt, ai cũng biết rằng MUSE không chỉ là một cái tên mà là một giấc mộng đã cùng nhau sống trọn vẹn.

8

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.