Chương 51
Khả nghi
"Ngươi cho rằng cái gì ngươi cũng biết?" Anh Tử biến thành khói đen phát ra một trận gào thét: "Những thiên tài như mấy người... căn bản cái gì cũng đều không hiểu!"
Lý Tu Trúc chậm rãi nói: "Nguyên thần xuất khiếu đã trái với ba đại quy tắc tu đạo, mà sau khi cô đoạt xá lại càng phát rồ, cô muốn làm gì? Cướp lấy thân thể của người khác, dùng tư chất tốt hơn đi tu luyện? Đây là cấm kị, cô không nên phạm vào điều này."
"Dựa vào cái gì? ! !" Anh Tử chất vấn: "Tôi ba tuổi bắt đầu đọc Đạo Kinh, mười tuổi liền thử thổ nạp, mười lăm tuổi đã đọc hiểu kinh điển, các người có biết tôi vì tu đạo đã bỏ ra bao nhiêu hay không! !"
"Tôi so với các người đều chăm chỉ hơn! Tôi so các người đều cố gắng hơn! !"
"Nhưng vì cái gì? Vì cái gì những thiên tài như các người, các người tùy tiện tu luyện một chút, lại có thể hơn tôi tu luyện vài tuần mấy tháng? ! Dựa vào cái gì? !"
"Thiên phú tu đạo là thứ mà ông trời đã định sẵn, không phải là thứ mà con người có thể quyết định." Lý Tu Trúc nói: "Hơn nữa tu vi càng cao càng nguy hiểm, cái chết cũng thảm nhiều hơn so với nhũng người như cô..."
"Ít nói lời châm chọc đi!" Anh Tử cười lạnh nói: "Các người những thứ cao cao tại thượng, căn bản không biết sự thống khổ khi vài tuần, vài tháng, cho dù cố gắng như thế nào đều không có tiến triển."
"Bớt nói nhảm, trực tiếp giết đi." Anh Tử thản nhiên nói: "Giết chết tất cả người bị nhiễu sóng, không phải chính là điều các người thích làm nhất sao?"
"Tôi còn có chút vấn đề muốn hỏi cô." Lý Tu Trúc tò mò nói: "Về vụ án này, tôi còn có rất nhiều chỗ không rõ."
Hắn nhìn về phía đối phương nói: "Đầu tiên, lúc trước cô ở bên cạnh Chu Bạch, cố ý lộ ra các loại sơ hở, chính là vì để cho hắn báo cáo giáo sư hoặc là cảnh sát, sau đó giả chết thoát thân ư?"
"Trong thời gian này, cô đã chọn xong mục tiêu nguyên thần đoạt xá, muốn lợi dụng thiên phú cùng thân phận của Kiến Tính tiếp tục tu luyện."
Nghe đối phương nói, Anh Tử không nói gì, chỉ là liếc qua Chu Bạch, trong mắt dường như có hàm ý đặc biệt, trong lòng chửi bới: 'Tên ngu ngốc này, mình dùng nhiều phương pháp như vậy cảnh báo cho hắn, hắn còn có thể mỗi ngày ngủ an ổn như vậy, thật sự là ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc! !'
Lý Tu Trúc: "Nhưng nói như vậy, thì lại có điểm đáng ngờ rồi, vì sao trước đó cô lợi dụng Chu Bạch làm nhân chứng cô giả chết, rồi bây giờ lại muốn đến tấn công hắn?"
Anh Tử: "Hừ, tôi chán ghét thằng này mà thôi, rõ ràng có thiên phú ưu việt, lại không kiêng nể gì cả mà lãng phí..."
Lý Tu Trúc lắc đầu, dường như không đồng ý lời Anh Tử nói: "Còn có một điểm tôi vẫn không tìm được đáp án. Cho dù là phương pháp luyện nguyên thần xuất khiếu, hay là nguyên thần đoạt xá, đều là cấm kị trong cấm kị. Đừng nói là học sinh như cô, cho dù giáo sư cấp năm trở lên, đều khó có khả năng tùy ý tập được loại kiến thức này, cô làm thế nào lấy được?"
Anh Tử thuận miệng nói ra: "Ngu ngốc, ngươi đã quên Phiên Thiên Giáo sao? Đương nhiên đều là bọn họ cho tôi."
Lý Tu Trúc nói: "Vậy tại sao chỗ cô giả chết, không có để lại ký hiệu của Phiên Thiên Giáo, liên hệ cả ba cái bản án liên tiếp? Hơn nữa tôi tra xét tình báo của cô, cô vẫn luôn ở trong trường học, rốt cuộc là làm thế nào tiếp xúc Phiên Thiên Giáo ? Hay có thể nói, trong trường học này có người của Phiên Thiên Giáo?"
Anh Tử biến thành hắc khí không ngừng vặn vẹo, khẽ cười nói: "Tại saotôi phải trả lời, dù sao tôi cũng đã..."
Đúng lúc này, từng đạo vầng sáng từ đằng xa truyền đến, hiển nhiên là Đông Hoa đạo giáo đã phát hiện tình huống bên này rồi.
Lý Tu Trúc vội vàng quát: "Các vị tiền bối xin chú ý, trên người cô ta còn có thứ quan trọng..."
"Trảm yêu trừ ma! Giết!"
Mắt thấy một bàn tay khổng lồ màu bạc hướng phía Anh Tử hung hăng chộp tới, Lý Tu Trúc vội vàng điểm ra một ngón tay, vẽ ra một bức phù văn ngăn cản cú chưởng.
"Hạ thủ lưu tình."
Nhưng cự chưởng màu bạc lập tức đã phá vỡ phù văn của Lý Tu Trúc, đón lấy nhất cổ tác khí (*) nắm chặt nguyên thần của Anh Tử, oanh thoáng một phát đem nguyên thần đen kịt đánh tan thành phấn vụn, tiêu tán trong không khí.
* * NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Hình Quân nghiêm túc từ trên trời hạ xuống, nhìn nguyên thần đã bị đánh tan, nhẹ gật đầu, nhìn về phía Lý Tu Trúc nói: "Cậu là người nào? Tại sao phải bảo vệ cho nghiệp chướng này? !"
Khi nói chuyện, ngân quang quanh thân hắn lập loè, giống như có nguyên thần lực vô cùng vô tận đè ép không gian chung quanh, lực lượng như núi như biển cơ hồ muốn đem không khí đều nghiền nát.
Lý Tu Trúc kinh ngạc: "Nhân đồ cấp năm, Cự Linh đồ? Nhân đồ, chính là người dùng dùng nguyên thần lực xưng hùng, nguyên thần lực Cự Linh đồ cấp năm, hầu như có thể so sánh với một vài nguyên thần lực cấp sáu rồi..."
Chu Bạch ở một bên nói: "Cô nhìn xem, tôi thấy Nhân đồ lợi hại hơn nhiều, cô lại bảo tôi chọn cái gì mà Kiếm đồ."
Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Khí lực cánhtay có cái gì tốt? Cường giả đều muốn học kiếm!"
Bên kia, Lý Tu Trúc chống đỡ áp lực nói: "Tôi vừa mới thẩm vấn cô ta đến thời khắc mấu chốt, ông là đang giết người diệt khẩu?"
Lông mi Hình Quân dương lên, ánh mắt y hệt lưỡi đao hướng phía Lý Tu Trúc hung hăng quét tới: "Làm càn."
Mắt thấy hai bên đối chọi gay gắt, Chu Bạch lập tức đi tới nói: "Hình Quân giáo sư, vị này chính là cảnh sát Lý Tu Trúc, vừa mới đây là hắn đã cứu tôi."
Hình Quân nhìn về phía Chu Bạch, ánh mắt đột nhiên trở nên nhu hòa: "Chu Bạch, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Có chút không thích ứng ánh mắt nhu hòa của đối phương, Chu Bạch khoát khoát tay nói: "Đều không có bị thương, cảnh sát Lý đã nhanh chóng chạy tới rồi."
Sau đó, càng nhiều nhân viên nhà trường cùng cảnh sát đuổi tới.
Chu Bạch lần nữa tiến vào cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, mà trên đường đi Lý Tu Trúc cùng Hình Quân đều đấu qua lại, bầu không khí rất nóng nảy.
Qua nhiều câu hỏi liên tiếp, cuối cùng Chu Bạch lại đem kinh nghiệm hôm nay giữ bí mật.
Chu Bạch thật vất vả từ cục cảnh sát đi ra, trời cũng đã sắp sáng.
Duỗi lưng một cái, chuẩn bị dắt Ngải Toa về nhà, liền nhìn thấy Hình Quân đang đi tới.
"Hình Quân giáo sư."
Hình Quân vẻ mặt ôn hoà nói: "Chu Bạch, cậu lần này thật sự là quá nguy hiểm, về sau nhất định phải chú ý an toàn, cho dù Đông Hoa đạo giáo chúng ta, cũng khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn, có đệ tử không chịu nổi cám dỗ, cuối cùng sinh ra nhiễu sóng."
Lại nói vài câu quan tâm Chu Bạch, thân thể Hình Quân phóng lên trời, sau đó bay về đạo giáo.
Chu Bạch thở ra một hơi, nói chuyện cùng với Hình Quân giáo sư khiến hắn cảm giác áp lực rất lớn. Hơn nữa...
"Quá kỳ quái rồi. Hình Quân cùng mình, hình như cũng không có quan hệ gì? Hơn nữa những giáo sư này đều nên biết mình mỗi ngày đều trốn học mới đúng? Lữ Trùng Dương với tư cách giáo sư giảng bài của mình, cũng đều không thể có vẻ mặt ôn hòa như vậy với mình, vì sao Hình Quân lại đối với mình khách khí như vậy? Trên lý luận mà nói, hắn có lẽ nên chán ghét, khinh bỉ mình mới đúng."
Chu Bạch lệch đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Cảm giác rất kỳ quái."
Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Người ta nói chuyện cùng cậu, cậu còn cảm thấy kỳ quái? Còn muốn người khác khinh bỉ mình?"
Chu Bạch: "Cô thì biết cái gì, cái này gọi là logic."
Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Vậy cậu còn không đi nói với Lý Tu Trúc, lần này nếu không phải hắn, đoán chừng còn không bắt được cái bà điên kia."
Chu Bạch: "Lý Tu Trúc..."
"Chu Bạch." Đúng lúc này, Lý Tu Trúc từ sau lưng Chu Bạch đi tới: "Cậu cái tiểu tử này, thật đúng là biết gây họa. Về sau ra vào cẩn thận, nhiều hơn vài cái tâm nhãn, lần sau cũng không có vận tốt như vậy."
Chu Bạch nhẹ gật đầu, Lý Tu Trúc lại nhắc nhở: "Căn cứ phỏng đoán của tôi, mục tiêu ngay từ đầu mà người đứng sau chỉ thị Anh Tử, chính là để cho cô ta đến đoạt xá cậu. Chỉ có điều Anh Tử vì thoát khỏi khống chế, giở mánh khóe. Cô ta cố ý cảnh tỉnh cho cậu, muốn lợi dụng cậu giả chết thoát thân, lựa chọn mục tiêu đoạt xá thực sự là Kiến Tính. Nhưng người giật dây phía sau vẫn phát hiện mánh khóe của cô ta, cuối cùng như cũ lại để cho cô đến công kích cậu."
Lý Tu Trúc ngưng trọng nói: "Người chỉ thị này của cô ta, có lẽ chính là người đã cho cô ta phương pháp nguyên thần xuất khiếu, mà người phía sau cô ta rõ ràng có hứng thú đối với cậu, cậu phải thật cẩn thận."
Chu Bạch gật đầu, lại nghe vài câu dặn dò về sau,, hỏi: "Đúng rồi, Kiến Tính như thế nào rồi?"
Lý Tu Trúc: "Trọng thương, nhưng là không chết. May mắn, nguyên thần của hắn bị Anh Tử phong ấn, còn chưa có bị triệt để giết chết."
Lý Tu Trúc sau khi quan tâm Chu Bạch vài câu, vỗ vỗ bả vai Chu Bạch liền rời đi.
Khắc Lỵ Tư Đề Na nói: "Cảnh sát Lý thật là đẹp trai, nhưng lại quan tâm cậu như vậy, cậu sao lại không nói chỗ kỳ quái của Hình Quân cho hắn biết? Hình Quân kia rõ ràng là thấy giết người diệt khẩu? Tôi thấy hắn khả nghi vô cùng! !"
Chu Bạch lắc đầu, trong lòng chậm rãi nói cùng Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Lý Tu Trúc là như thế nào mà vừa vặn chạy tới đây?"
Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Hẳn là hắn dự liệu được cậu sắp bị tập kích?"
"Nếu hắn không phải là kẻ chủ mưu phía sau..., lại làm sao biết Anh Tử sẽ lần nữa tấn công tôi?" Trong lòng Chu Bạch cảm thấy rét lạnh: "Nếu như hắn thật sự không phải là kẻ phía sau màn mà nói, vậy..."
93
3
5 tháng trước
5 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
