TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Cô có lỗi ư?

Rốt cục cũng chống đỡ được khí thế mạnh mẽ của Lữ Trùng Dương, tạm thời đã đạt được sự cho phép của đối phương.

Nhìn bóng lưng lão Lữ rời đi, Chu Bạch thở dài một hơi.

"Hai tháng sau... Mình nhất định phải thành công."

Bên kia sau khi Lữ Trùng Dương rời đi không lâu, liền có một con hạc giấy bay đến trước mặt hắn, tản ra một tia nguyên thần lực.

"Trùng Dương, Chu Bạch như thế nào rồi?"

"Cái gì? Cậu đáp ứng cho hắn thiếu khóa hai tháng? Cậu đang làm gì đó? Có biết hay không như vậy có thể sẽ hủy hoại một thiên tài?"

"Cậu như vậy quá không có trách nhiệm rồi..."

"Ài, được rồi, tôi đã biết. Cậu nha... Thật sự là, quá mềm lòng rồi. Lúc trước cuộc thi thứ hai, cũng chỉ có cậu nói trước về Tam đại quy tắc của tu đạo."

"Bây giờ với Chu Bạch cũng thế, thật không ngờ cậu lại bỏ mặc."

Lữ Trùng Dương nhẹ nhàng đáp lại: "Giáo sư, ngài không phải đã nói sao, tu đạo là ý chí của mỗi người, là lựa chọn của chính mình. Nếu như Chu Bạch đã tự mình chọn con đường này, như vậy chúng ta ép buộc hắn đi theo con đường khác cũng không có ý nghĩa."

Con hạc giấy phát ra âm thanh: "Nếu như hắn thất bại thì sao."

"Vậy nói lên hắn chọn lầm đường. Từng tu sĩ đều phải vì lựa chọn của mình trả giá thật nhiều."

...

Bên kia, đằng sau cửa sổ của cục cảnh sát, Lý Tu Trúc nhìn Chu Bạch cùng Lữ Trùng Dương rời đi, trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười nghiền ngẫm.

Phía sau hắn, một người đồng nhiệp đi tới: "Tra được rồi, người đàn ông cùng Anh Tử tiếp xúc kia gọi là Ngụy Đống, căn cứ vào ghi chép ở biên phòng*, buổi sáng hôm nay hắn đã đón xe đi ra khỏi Đông Hoa thành."

*biên phòng: khu vực phòng ngự, bảo vệ an ninh biên cảnh quốc gia

Lý Tu Trúc: "Đi nơi nào?"

"Không biết, căn cứ lời nói của tài xế, trên nửa đường đã không thấy tăm hơi, bọn họ tìm cả buổi cũng không tìm được."

Lý Tu Trúc nghi ngờ nói: "Bỏ chạy rồi hả? Đem chiếc lộ tuyến của chiếc Phi Xa kia cho tôi xem một chút."

"Anh muốn làm gì vậy? Hiện trường ký túc xá có dấu vết người thứ hai trợ giúp bố trí trận pháp, còn tìm được lá bùa Ngụy Đống chế tác. Hơn nữa Ngụy Đống từ đêm qua đã không có trở về ký túc xá, hiện tại lại chạy trốn, rất rõ ràng là đang chạy án."

Lý Tu Trúc nhìn tư liệu nói: "Chắc là chạy trốn ngoài khu vực này rồi, cậu không thấy là quá kỳ quái rồi hả? Bằng tu vi cảnh thứ nhất của hắn, không thể nào còn sống sót được."

"Ai biết, có lẽ có người của Phiên Thiên Giáo ở bên ngoài tiếp ứng hắn."

Lý Tu Trúc: "Căn phòng của Anh Tử kia tại sao không có ký hiệu của Phiên Thiên Giáo, bọn họ nếu như đã để lại ký hiệu ở căn phòng gặp mặt và truyền tin tức, vì sao lại không lưu lại trong phòng của Anh Tử?"

"Ai biết? Có lẽ là đã quên, uy, anh sẽ không phải còn muốn tiếp tục tra chứ?"

Lý Tu Trúc: "Sắp xếp cho tôi một chiếc Phi Xa... Không, đưa cho tôi cái phiếu của chiếc Phi Xa mà Ngụy Đống ngồi."

"Anh muốn làm gì?"

Lý Tu Trúc cười cười: "Tôi cảm thấy được tên Ngụy Đống này có quỷ, dứt khoát tự mình đi tìm tìm hắn."

...

Bên kia Chu Bạch một thân thoải mái về tới phòng ngủ, mà trải qua cả đêm, bây giờ trời đã sắp sáng.

"Trước tiên ngủ một giấc, buổi tối bắt đầu tự học." Chu Bạch thở hắt ra: "Hai tháng sau, mình nhất định phải đứng nhất."

Ngải Toa tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Chu Bạch có bộ dạng rất hăng hái, cũng nhiệt tình kêu lên.

Nhưng Chu Bạch vừa nằm xuống, lại phát hiện mình hình như quá mức hưng phấn, hoàn toàn ngủ không được.

Hơn nữa hắn trong đầu một mực nghĩ đến Khắc Lỵ Tư đề Na vẫn đang tu luyện, cũng không biết khi nào khôi phục lại thân thể, một bên duỗi thẳng người, một bên ngáp.

Vèo!

Thấy Khắc Lỵ Tư Đề Na từ trong đầu của mình chạy ra, Chu Bạch nói: "Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi, cô có biết hay không đêm qua có bao nhiêu nguy hiểm, cô còn ngủ được giống như heo."

Khắc Lỵ Tư Đề Na liếc Chu Bạch: "Nói kiểu gì thế? Cái gì gọi là ngủ giống như heo? Có con heo nào đẹp như tôi không? Không biết tôi đang tu luyện sao?"

Nói đến đây, cái đuôi mèo cao cao nhếch lên, Khắc Lỵ Tư Đề Na vẻ mặt đắc ý nhìn Chu Bạch, nguyên thần lực trên người phát ra ra, hướng phía Chu Bạch vọt mạnh qua.

Chu Bạch cũng bộc phát ra nguyên thần lực, ngăn được công kích của Khắc Lỵ Tư Đề Na, cả kinh nói: "Nguyên thần lực của cô..."

"Ha ha ha ha!" Khắc Lỵ Tư Đề Na cười to nói: "99! Mới bế quan vài ngày, đã đem nguyên thần lực tu luyện đến 99 rồi, Chu Bạch! Cậu sau này cũng đừng nghĩ..."

Phanh!

Nguyên thần lực bao phủ lấy thân thể Chu Bạch, trực tiếp dùng thân thể cùng với lực lượng của nguyên thần lực, đẩy đi nguyên thần lực của Khắc Lỵ Tư Đề Na.

"Con mèo ngốc, tôi cũng đã đem thần đồ tu đến Tinh điểm thứ tư rồi."

"Cái gì?"

Tiếp đó, Khắc Lỵ Tư Đề Na bị Chu Bạch bỏ vào trong thức hải, cô mạnh mẽ nằm úp sấp trên Thái Luân Nhất Bàn của Chu Bạch, tỉ tỉ mỉ mỉ, tới tới lui lui nhìn bốn cái Tinh điểm được điểm sáng, không cam lòng mà quay đầu đi.

"Hừ, cmnc!"

Vốn dĩ còn nghĩ sau khi đi ra, bằng vào tốc độ tu luyện kinh người của mình sẽ thuyết phục Chu Bạch, không thể tưởng được tiểu tử này lại con mẹ nó quả nhiên lợi hại.

Khắc Lỵ Tư Đề Na không thể không đem tâm trạng lần nữa điều chỉnh lại, chậm rãi tìm kiếm cơ hội mới.

Vì vậy vào lúc ban đêm, nhìn Chu Bạch đối với tài liệu giảng dạy cơ bản minh tư khổ tưởng, con mắt Khắc Lỵ Tư đề Na lập tức sáng lên.

Liền nhìn thấy mèo trắng nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy tới trên bàn sách của Chu Bạch, sau đó vểnh cái đuôi lên, đi tới đi lui trước mặt Chu Bạch.

Chu Bạch vung tay lên đem Khắc Lỵ Tư Đề Na hất xuống dưới: "Đừng làm ảnh hưởng tôi học tập."

Khắc Lỵ Tư Đề Na hừ một tiếng, nói : "Tôi thấy cậu học cũng không quá thuận lợi ah, như thế nào đây? Có muốn hay không tôi bồi bổ một khóa cho cậu?"

Chu Bạch khinh bỉ cười cười, chẳng muốn quan tâm đến Khắc Lỵ Tư Đề Na.

Nghe được tiếng cười khinh thường của Chu Bạch, Khắc Lỵ Tư Đề Na lúc này liền nổi cáu rồi.

Meo một tiếng nhảy lên bàn học: "Tôi cho cậu biết, sau khi giá trị nguyên thần của tôi đạt đến 99, thế nhưng mà nhớ lại rất nhiều thứ đấy! Bây giờ lý luận tu đạo của tôi tuyệt đối nghiền nát cậu!"

Thấy Chu Bạch vẫn không tin tưởng, Khắc Lỵ Tư Đề Na lập tức nhảy tới trên sách Chu Bạch, móng vuốt vỗ một lúc lại nói: "Hừ, ghi chép ở chỗ này của cậu không đúng! Khái niệm Linh cơ Ngũ Hành, là chỉ thai nghén của linh cơ, sinh trưởng, kết quả, suy sụp, tiêu vong năm loại trạng thái khái niệm này, mà không phải là năm loại ví dụ thực tế mà cậu lý giải!"

Ánh mắt Chu Bạch khẽ động, một ít hoang mang mấy ngày nay lập tức được giải đáp.

Sau đó Khắc Lỵ Tư Đề Na lại một phen giảng giải, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, lập tức giúp Chu Bạch hiểu rõ ràng.

"Phần sau này thì sao?" Chu Bạch không thấy Khắc Lỵ Tư Đề Na nói: "Tại sao không nói nữa."

Khắc Lỵ Tư Đề Na như một cái chăn lông nằm ở trên bàn sách, vung đuôi nói: "Ai, quá mệt mỏi, không muốn nói."

Chu Bạch vội vươn tay ra, xoa cổ và lưng Khắc Lỵ Tư Đề Na, nhìn con mèo đang thoải mái mà nhắm mắt lại, hắn nói: "Đề Na, tôi xoa xoa giúp cô nha. Cô xem mệt mỏi đến nỗi, cơ thể đều gầy đi một vòng rồi, có thể không mệt mỏi sao. Thế nào? Lực xoa như vậy có được không."

Một phen giảng giải của Khắc Lỵ Tư đề Na vừa rồi, Chu Bạch cảm giác còn hơn cả vài ngày đọc sách.

Quả nhiên loại chuyện học tập này, có người chỉ đạo mới là hiệu suất cao nhất, đáng tiếc hắn muốn che dấu sự tồn tại của hệ thống phụ trợ tu luyện, vì bảo vệ cho tu vi của mình, tự nhiên không thể để lộ cho người khác việc mình yếu cơ bản được.

Nghe được lời Chu Bạch, Khắc Lỵ Tư Đề Na thở dài: "Ai... Một cô gái đáng yêu, một đứa bé mất ký ức, còn bị biến thành một con mèo, rơi xuống trong tay một tên ngốc, cô có sai ư?"

"Ách..." Chu Bạch.

Khắc Lỵ Tư Dề Na: "Một cô bé đáng thương như vậy, còn bị buộc lau nhà, chùi toa-lét, đi trông chó, đi giặt rửa đồ lót, bị biến thành mèo rồi còn phải làm cơm, có phải là rất quá đáng hay không?"

Chu Bạch: "Cái này...Thật ra đều là hiểu lầm."

100

2

5 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.