Chương 40
Kế hoạch học tập của Chu Bạch
Sau một tiếng nằm ngủ trong góc thư viện, Chu Bạch mơ màng ngồi dậy, ngáp một cái.
Nhìn lên đồng hồ thư viện, hắn ngẩn người: "Đã muộn đến thế rồi à."
Chu Bạch nhìn vào trong đầu hỏi: "Khắc Lỵ Tư Đề Na, sao ngươi không gọi ta dậy?”
Khắc Lỵ Tư Đề Na bất mãn nói: "Đừng làm ồn nữa, cậu muốn hại tôi tẩu hỏa nhập ma à! Từ giờ trở đi đừng có làm phiền tôi, tôi đang cố gắng tăng điểm nguyên thần lên 99 một cách nhanh nhất!"
Chu Bạch nhếch miệng, nhìn về bảng tu luyện hệ thống:
Đạo Hóa Độ: 0%.
Điểm Nguyên Thần: 99.
Thần Đồ: Thiên Nhân Cửu Tai.
Lại khí: 270.
"Trưa hôm nay đã tăng thêm 200 điểm." Chu Bạch hài lòng gật đầu, mượn một quyển tài liệu dạy học mang về: "Nếu như mỗi ngày đều trốn học như thế này thì tốc độ tu luyện của ta sẽ tiến triển rất nhanh."
Chu Bạch sờ lên tài liệu dạy học, thầm nghĩ: "Ừm, tiếp theo, phương thức tốt nhất chính là ban ngày trốn học để tăng điểm Lại khí, buổi tối thì tự học. Coi như theo không kịp mọi người thì ít ra trên lý luận cơ sở cũng không kém quá nhiều."
Lập xong kế hoạch tu luyện, trong lòng Chu Bạch đã có quyết định.
Trên đường trở về hắn ghé vào ăn cơm, cũng không quên mang về một bát cho Ngải Toa.
Vừa đi vào tầng trên ký túc xá, lông mày Chu Bạch nhíu lại: "Vì sao ta cảm thấy ký túc xá này ngày càng thối. Chẳng lẽ có người đi ngoài bậy bạ sao?"
Lúc vừa bước vào cửa, trong lòng Chu Bạch cảm thấy lạnh lẽo, trước mắt là một tờ giấy của Lữ Trùng Dương.
"Chu Bạch, ta không biết nguyên nhân vì sao ngươi trốn học. Nhưng dù sao đó chính là lựa chọn của ngươi, ta sẽ không dùng vũ lực để bắt ép. Chỉ hi vọng ngươi đừng lãng phí thiên phú của mình và tài nguyên mà đạo giáo cung cấp."
Nhìn lời nhắn trên giấy, trong lòng Chu Bạch có hơi áy náy, chắc chắn mình làm như vậy Lữ Trùng Dương sẽ vô cùng thất vọng, hình như ông ấy rất coi trọng mình.
Nhưng không làm như vậy thì không được, bây giờ trốn học và tự học như thế mới là phương pháp thích hợp nhất với Chu Bạch.
Khẽ thở ra một hơi, Chu Bạch cất tờ giấy, đi vào trong phòng.
"Cũng may lão Lữ không còn mạnh mẽ ép ta đi học. Dù sao tu đạo quan trọng nhất là dựa vào ý chí của mỗi người. Nếu ta không chịu thì có ép cũng vô dụng, có thể là ông ấy nghĩ như vậy?"
Lắc đầu, ném những suy nghĩ vẩn vơ đó ra ngoài, Chu Bạch cho Ngải Toa ăn cơm, sau đó lấy bút ra, bắt đầu tự học.
Ngải Toa ngoan ngoãn nằm một bên, chăm chú nhìn Chu Bạch, mỗi lần Chu Bạch hơi động đậy, nàng đều sẽ kích động đứng dậy, tưởng rằng Chu Bạch muốn chơi với nàng.
Nhìn thấy Chu Bạch chỉ động đậy một chút rồi tiếp tục xem sách, một lúc sau nàng thất vọng ngồi xuống.
Chu Bạch chăm chú nhìn tài liệu dạy học, cảm thấy cái này so với bài học sáng hôm nay ở trên lớp tốt hơn nhiều, quả nhiên không hổ là tài liệu dạy học cơ sở. Trong đó giới thiệu rất kỹ những kiến thức tu đạo cơ bản như linh cơ là gì, thế nào là thổ nạp linh cơ, thế nào là cảm giác linh cơ, còn có quy luật lực lượng nguyên thần, cách phát động, nguyên lý tương quan, cảm giác nguyên thần. . .
Xem tài liệu dạy học cơ sở này, có thể bù đắp rất nhiều kiến thức cơ sở tu đạo còn thiếu cho Chu Bạch. Nhờ vào đó con đường tu đạo của hắn sẽ không hoàn toàn dựa vào hệ thống phụ trợ, loại bỏ hết các loại tai hoạ ngầm.
"Ừm........." Chu Bạch duỗi lưng một cái, từ trên ghế đứng lên.
Trong lúc vô tình, hắn đã học gần sáu tiếng từ sáu giờ tối đến mười một giờ rưỡi khuya. Mặc dù hoạt động một thời gian dài như thế nhưng Chu Bạch không cảm thấy rất mệt mỏi chút nào, sự thay đổi này chính là nhờ vào việc hắn chăm chỉ tu luyện.
Hiện tại thể phách hay là nguyên thần của Chu Bạch, đều đã vượt xa người bình thường. Gần sáu tiếng học liên tục hắn cũng chỉ hơi mỏi mệt, Chu Bạch định nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục.
"Dù sao ban ngày ta cũng không đi học, kể từ hôm sau ban ngày đi ngủ, ban đêm học!"
Thấy Chu Bạch đứng lên đi qua đi lại, Ngải Toa nhanh chóng vẫy đuôi chạy tới, nhìn chờ mong Chu Bạch.
"Không được đâu Ngải Toa, ta không thể chơi với ngươi, ta nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ tiếp tục học." Chu Bạch sờ đầu Ngải Toa nói: "Nếu ngươi muốn đi tiểu thì hãy vào nhà vệ sinh, Khắc Lỵ Tư Đề Na đã dạy ngươi rồi đó."
Sau mười hai giờ đêm, Chu Bạch định nằm xuống nghỉ ngơi một chút, tiện thể xem qua điểm Lại khí. Sau đó tiếp tục ngồi vào bàn đọc sách, định tự học đến sáng.
Nhưng mà cho tới lúc nửa đêm, hắn hơi đói bụng kèm theo cơ thể cũng hơi mệt mỏi, Chu Bạch định đi kiếm chút gì ăn để lấy lại sức.
Lúc ăn cơm xong, trên đường về Chu Bạch vô tình thấy cửa phòng sát bên đang mở.
Bên trong hành lang tối um, một nam một nữ đứng trước của, dưới ánh đèn đỏ tươi chiếu rọi, trên mặt bọn họ giống như là có một màu máu.
Nữ là người Chu Bạch gặp qua lúc trước, mặt cô gái tái nhợt ở sát bên, nam là một người cường tráng có khuôn mặt hình chữ quốc, vẻ mặt nghiêm túc nói gì đó với cô gái.
Trong lúc Chu Bạch từ từ tới gần, dựa theo thính giác nhạy bén của mình, hắn loáng thoáng nghe được câu chuyện của hai người.
"Anh Tử, dựa vào thực lực hiện tại của ngươi, hai tháng sau chắc chắn sẽ không vượt qua được khảo hạch. Một khi không thông qua khảo hạch, ngươi sẽ bị đuổi học."
"Ta sẽ cố gắng."
"Cố gắng cũng không đủ, Anh Tử, ngươi hãy đối diện với sự thật đi, tu đạo là chú trọng thiên phú, một số người bởi vì thiên phú có hạn, khả năng hai mươi ba mươi tuổi sẽ đạt đến cực hạn của cả đời, lần trước khảo hạch ngươi đã..."
"Ta sẽ cố gắng! !"
Người đàn ông mặt chữ quốc thở dài một hơi: "Được thôi, ngươi nói chuyện kia ta đã biết, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi. Nhưng ngươi không nên gắng gượng quá, con đường tu đạo không thể miễn cưỡng, ngươi ở đạo giáo nhiều năm như vậy, chắc là có thể hiểu được."
Cô gái mặt tái nhợt cúi đầu với gã đàn ông mặt chữ quốc nói : "Cám ơn ngươi."
Trong lúc Chu Bạch tới gần, hai người đột nhiên quay đầu lại, mặt không biểu tình nhìn Chu Bạch.
Chu Bạch ngẩn người, nói: "Ta vừa mới đi ăn cơm về... các ngươi tiếp tục nói chuyện đi."
Nói xong Chu Bạch trở về phòng, bên ngoài cũng không còn âm thanh nói chuyện nữa, dường như đối phương đã rời đi.
Vào phòng Chu Bạch ngồi vào bàn học đến khi trời sáng, sau đó nằm ngủ luôn ở trên giường, chờ cho điểm Lại khí tăng lên.
Nhưng vừa nằm ngủ không được bao lâu, Chu Bạch đã bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh lại.
Một giọng nữ lớn tiếng hét lên: "Chu Bạch! Ngươi muốn trốn đến khi nào? Nhanh ra đi học cùng ta!"
Chu Bạch: "Ai vậy?"
Chu Bạch quyết định giả chết, lại nghe cửa bị đập rung bang bang, giọng nữ kia hô lớn: "Chu Bạch! Ngươi không còn ra, ta sẽ phá nát cửa phòng!"
"Móa!" Trong nháy mắt Chu Bạch từ trên giường bật dậy, không còn cách nào khác chỉ có thể xuống giường mặc quần áo bước ra mở cửa phòng.
89
1
5 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
