TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Tận thế

Lúc Chu Bạch đối mặt với những câu hỏi tiếp theo của người đàn ông u ám, hắn không hề trả lời thật, mà phần lớn trả lời không biết, thoái thác rằng mình dường như đã mất trí nhớ, gần đây rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.

Lại để cho Chu Bạch ngoài ý muốn, người đàn ông u ám đối với điều này vậy mà lại dễ dàng tin tưởng, ghi lại tình huống cơ bản của hắn.

Sau đó đối phương lại hỏi Chu Bạch một chút vấn đề về phương diện tâm lý, Chu Bạch căn cứ vào cảm giác của mình, đối phương dường như đang xác nhận tình trạng tâm lý, trạng thái tinh thần của hắn.

"Được rồi, đều không có vấn đề gì, sau này cậu sống ở chỗ này đi." Người đàn ông thì thào nói: "Có lẽ cũng không còn bao nhiêu ngày tốt lành rồi..."

Chu Bạch nghi vấn nói: "Ngài nói cái gì?"

Người đàn ông sắc mặt u ám thương cảm nhìn Chu Bạch, nói: "Cậu còn không biết sao? Cái thế giới này đã xong đời, những người cuối cùng còn lại trên địa cầu này, cũng chỉ có 42 người ở bên trong cái căn cứ này, À... Tính cả cậu, thì chính là 43 người."

Trong nội tâm Chu Bạch chấn động, khó có thể tin mà nhìn đối phương: "Làm sao có thể?"

Người đàn ông vỗ vỗ bả vai Chu Bạch: "Đi thôi, tôi giới thiệu cho cậu phòng của cậu, về vấn đề tận thế, sau này cậu sẽ rõ."

Trong đầu Chu Bạch lại vẫn còn quanh quẩn lời người đàn ông u ám vừa mới nói, trong nội tâm vẫn như cũ không muốn tin tưởng.

Chỉ có điều ở nơi xa lạ, thân thể kỳ lạ, còn có ngôn ngữ quái lạ xuất hiện trong đầu, cùng với Thiên Nhân Cửu Tai, quái vật gặp được trước đó... Một loạt sự kiện quỷ dị, lại làm cho hắn tạm thời kiềm chế xúc động ở trong lòng, tạm thời yên lặng theo dõi, chậm rãi làm rõ tình huống.

Người đàn ông sắc mặt u ám mở ra cửa chính, nhìn thấy Ngải Toa ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, giống như một chú chó nhỏ đang chờ chủ nhân về nhà.

Nhìn thấy cửa chính mở ra, mắt của Ngải Toa dường như cũng phát sáng lên: "Thầy! Ta nãy giờ đều ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài!"

Người đàn ông sắc mặt u ám khó được mà cong khóe miệng lên: "Ngoan, Ngải Toa, thầy mang Chu Bạch đi làm quen chỗ ở trước, sau đó lại chuẩn bị đồ ăn cho con."

Vì vậy ba người đi dọc theo hành lang một hồi, lúc này Chu Bạch cẩn thận quan sát kiến trúc trước mắt, phát hiện những nơi đi qua toàn bộ đều không có cửa sổ, nhìn không thấy cảnh tượng bên ngoài, điều này lại khiến cho hắn nhịn không được hỏi: "Căn cứ này, là ở dưới lòng đất sao?"

Người đàn ông sắc mặt âm u nhìnChu Bạch, chậm rãi nói: "Cậu rất nhạy cảm. Đây là một chỗ tránh nạn ở dưới mặt đất, xem như tôi tạo ra một nơi yên bình cuối cùng đi."

Chu Bạch hỏi: "Bên ngoài... Xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông sắc mặt u ám lạnh lùng nói: "Bên ngoài đã biến thành địa ngục, căn cứ là hi vọng sinh tồn cuối cùng của chúng ta rồi."

Nói xong, người đàn ông không hề để ý tới Chu Bạch, trực tiếp mang theo cậu đi vào một căn phòng ở phía trước, mở ra cánh cửa sắt nói: "Nơi này chính là phòng của cậu cùng Ngải Toa, Ngải Toa, con dẫn hắn đi xem, thầy đi lấy đồ ăn cho con."

"Được được." Ngải Toa một bên vui vẻ gật đầu, một bên nuốt nước miếng đuổi kịp người đàn ông.

Người đàn ông không thể không đè lại bờ vai nàng, đưa nàng trở về phòng: "Ở chỗ này chờ thầy."

Con mắt Ngải Toa tỏa ánh sáng: "Được được."

Người đàn ông rời đi, trong lòng Chu Bạch không hiểu sao thoải mái hơn một ít.

Hắn ngẩng đầu nhìn căn phòng trước mặt, đồ đạc ở trong phòng vô cùng mộc mạc, hai cái cái giường đơn một trái một phải, còn có hai cái bàn, một cái bồn rửa tay, một cái bệ xí ngồi xổm, giống như nhà tù có nhiều phòng ngủ.

Chu Bạch nhìn nhìn giường chiếu một mảnh mảnh lộn xộn, ngồi xuống một cái giường đơn gọn gàng khác, nhìn về phía cửa chính, cô bé tóc vàng Ngải Toa đang ngồi xổm cửa ra vào, một đôi mắt to màu xanh da trời chăm chú nhìn về cửa.

Nhớ tới lời người đàn ông vừa mới nói, Chu Bạch nhìn cô gái nhỏ trước mắt, thầm nghĩ trong lòng: "Đứa nhỏ này giống như có chút ngốc, không bằng từ trong miệng nó thăm dò một ít tin tức."

"Ngải Toa, em tới nơi này đã bao lâu?"

Ngải Toa cũng không quay đầu lại nói: "Em làm sao biết! Em còn chưa có học đếm số!"

'Đứa nhỏ này ...' Chu Bạch: 'Vì sao không biết đếm số lại có thể nói một cách tự hào như vậy.'

Chu Bạch lại hỏi: "Vậy em biết tận thế không?"

Ngải Toa gật đầu một hồi nói: "Biết rõ biết rõ!"

Vẻ mặt ngưng trọng nói: "Thầy nói thế giới bên ngoài đã không ccòn đồ ăn rồi! Quá kinh khủng."

Chu Bạch lại hỏi: "... Anh sao lại tới đây? Trước đó em nói là anh được nhặt về."

"Vâng, là thầy ở bên ngoài nhặt được anh đấy!" Ngải Toa nói xong sờ lên bụng: "Thật đói... Thầy làm sao lại nhặt được một người trở về chứ? Nếu như nhặt được một con heo thì tốt rồi, rất lâu không ăn thịt heo rồi."

"..." Chu Bạch: "Thầy ấy tự mình ra ngoài?"

Ngải Toa nằm sấp ngã trên mặt đất: "Thật đói..."

"Ngải Toa?"

"Thật đói."

Chu Bạch: "Cái thùng cơm này, hoàn toàn không có cách nào trao đổi."

Một lát sau, cửa phòng lần nữa mở ra, người đàn ông sắc mặt u ám đi đến, cầm trong tay một bộ chén đĩa, hắn đem chén đĩa đưa đến trước mặt Ngải Toa: "Ăn đi."

Cầm lấy cái chén khác đưa tới mặt Chu Bạch: "Cậu cũng ăn chút đi."

Chu Bạch nhìn nhìn thứ giống như bột nhão ở trong dĩa, theo bản năng nhíu nhíu mày. Người đàn ông sắc mặt u ám nhìn thấy nét mặt của hắn liền nói: "Hiện tại vật tư trong căn cứ khan hiếm, cũng chỉ có thể ăn đồ ăn đóng hộp hoặc là bánh bích quy dinh dưỡng thôi."

Chu Bạch nhận lấy chén đĩa, dùng thìa múc đồ ăn trên dĩa ăn một miếng, vẻ mặt lập tức biến thành chữ 囧,nhẹ nhàng đặt đĩa đồ ăn sang một bên.

Người đàn ông vẻ mặt u ám: "Sau này cậu cùng với Ngải Toa ở cùng chỗ, nó sẽ giúp cậu quen thuộc chỗ này."

Chu Bạch nhìn Ngải Toa đang ăn vui vẻ không ngừng, nhịn không được hỏi: "Nó đáng tin cậy sao?"

Người đàn ông vẻ mặt u ám gãi gãi đầu: "Ngải Toa chỉ số thông minh không có vấn đề, nó chỉ là quá đơn thuần thôi."

Ngải Toa ngẩng đầu, nhìn lướt qua Chu Bạch đã buông bát, bộ dáng nhìn chằm chằm.

Người đàn ông sắc mặt u ám vội vàng ngăn cản nói: "Được rồi Ngải Toa, con hôm nay ăn được quá nhiều rồi, đã quên lần trước ăn đến mức bị nôn rồi hả? Dạ dày của con kỳ thật đã ăn no rồi, chỉ là đại não còn không có kịp phản ứng."

Ngải Toa không phục nói: "Đại não của con đều không phản ứng là đã ăn no rồi, làm sao lại có thể xác định dạ dày ăn no rồi chứ!"

"Không được ăn thêm nữa, con sẽ nôn đấy." Người đàn ông sắc mặt u ám lấy bàn ăn đi, vừa đi đồng thời xoay người lại: "Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi họ Trang, cậu có thể gọi tôi là tiến sĩ Trang."

"Con không phục! Con còn chưa ăn no!" Ngải Toa vây quanh người đàn ông không ngừng nhảy lên, muốn cướp lấy chén đĩa trên tay ông ấy.

Chu Bạch: "Ngài xác định ta cùng nó ở một chỗ không có vấn đề sao? Buổi tối nó sẽ không ăn luôn tôi đấy chứ?"

"Yên tâm, nó chỉ là có chút tham ăn, làm sao có thể ăn người?"

"Ngài thật sự xác định sao? Nó đang cắn tay của ngài ah! Ngài bị chảy máu rồi!"

"Không có chuyện gì, con bé chỉ là có chút muốn bảo vệ đồ ăn..."

Trong thời gian vài ngày tiếp theo, Chu Bạch sẽ sống ở bên trong cái căn cứ này, mà dưới sự điều tra của hắn, đối với toàn bộ căn cứ cũng có một hiểu biết nhất định.

Đây là một tòa căn cứ dưới mặt đất có tổng cộng năm tầng, tầng một là khu giảm xóc, căn cứ vào cách nói của tiến sĩ Trang, chỗ đó tràn đầy khí tức địa ngục, nếu không có phòng hộ đặc biệt, người bình thường sau khi đi vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tầng thứ hai, tầng thứ ba thuộc về khu sinh hoạt hàng ngày, bốn mươi ba người kể cả Chu Bạch sử dụng ở bên trong. Mà Chu Bạch còn phát hiện một chuyện kỳ quái, trong cả căn cứ ngoại trừ tiến sĩ Trang, toàn bộ những người khác đều là những đứa bé từ bảy tuổi đến mười lăm tuổi.

Tầng thứ tư là nhà kho, ở đó để lượng lớn vật tư sinh hoạt, tầng thứ năm thì chỉ có phòng thí nghiệm mà tiến sĩ Trang mới có thể đi vào, trừ ông ấy ra tất cả mọi người đều không có cách nào tiến vào.

722

5

5 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.