TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 2.3: Xuyên sách rồi, tính sổ thôi

Hệ thống bị chửi đến đơ máy! Từ khi nó ra đời đến nay chưa từng bị mắng như vậy, nhất thời có chút đứng hình. Một gói quà tân thủ thì sao lại không dám đưa ra chứ? Trong đó toàn là bảo bối vượt xa thời đại đấy! Tức chết đi được!

Chưa bao giờ phải chịu uất ức thế này.

Nhưng ký chủ này là do chính nó lựa chọn, bây giờ đưa người ta về còn kịp... không?

Không kịp nữa rồi!!! Tổng bộ vừa gửi tin nhắn đến, thi thể của ký chủ ở bên kia đã được hỏa táng và chôn cất, yêu cầu nó phải hướng dẫn ký chủ kiếm điểm [Bào Mòn] cho tốt.

Khụ, sao đột nhiên lại thấy chột dạ thế này?

Hệ thống cười gượng, cố gắng tỏ ra dễ thương: [Ha ha, sao có thể chỉ có một gói được chứ? Mời ký chủ xem, gói quà thứ hai đến rồi đây~~.]

Nó lặng lẽ mặc niệm, hy vọng ký chủ sẽ không bao giờ nhớ đến cơ thể của mình ở bên kia.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh phát ra từ trong mũi, giọng điệu vẫn đầy vẻ khinh thường. Ký chủ do chính nó chọn dường như vẫn chưa hài lòng. Hai gói quà vẫn chưa đủ? Lòng tham của con người này lớn quá đi!

Hệ thống im lặng hai giây, tính cách bướng bỉnh nổi lên: [Ký chủ, làm người không nên quá tham lam. Bảo bối trong gói quà của chúng tôi là thứ mà loài người các người có cố gắng thêm mấy trăm năm nữa cũng không nghiên cứu ra được đâu...]

"Tham lam?"

Động tác phe phẩy quạt của Đinh Quả dừng lại, đôi mắt cô hơi nheo lại, giọng nói trong đầu trở nên sắc bén: "Hai gói quà mà đã gọi là tham lam? Vậy những gì tôi mất đi thì sao? Cơ thể tôi khỏe mạnh không bệnh tật, sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, căn nhà mới mua còn chưa kịp hưởng thụ... Tóm lại, tôi vô cùng yêu cuộc sống của mình, tôi đang có những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời. Cậu không nói một lời đã “bụp” một cái ném tôi đến những năm 70, rồi còn bảo tôi không nên quá tham lam... Sao nào, tôi phải mang ơn đội nghĩa các người nữa cơ à?"

Tính cách bướng bỉnh của hệ thống bị dập tắt không còn một mống, thậm chí còn có chút hoảng loạn, lắp bắp: [A, không, không phải...]

Đinh Quả nhướng mày: "Tôi có phải nên dập đầu cảm ơn cậu một cái, tiện thể cảm tạ hành động vĩ đại của cậu không?"

Hệ thống: [Không, không cần, à không phải...]

Giọng Đinh Quả trở nên lạnh lùng: "Cậu trả lời cho tôi, tôi tham lam sao?"

Hệ thống run lên một cái: [Không, không có, là ta nói sai...]

"Xin lỗi đi!"

Hệ thống: [Thực xin lỗi!]

Nó quỳ rất nhanh, quỳ rất thẳng, rồi chìm vào im lặng ngắn ngủi.

Sau một hồi im lặng, bé hệ thống dâng lên một tia tủi thân.

Tuy rằng cảm thấy lời ký chủ nói rất có lý, nhưng nó vẫn cảm thấy có một nỗi buồn bực không tên, thậm chí còn bắt đầu tự trách.

Nó sai rồi sao? Lẽ ra khi chọn ký chủ, nó phải được sự đồng ý của người ta trước? Nhưng trong lập trình của nó không có thiết lập này, trước nay đều là tiền trảm hậu tấu cơ mà. Đây không phải lỗi của nó, có giỏi thì tìm lãnh đạo của nó mà sửa lại thiết lập đi! Sao lại phải làm khó một hệ thống làm công ăn lương như nó chứ?

Một lúc sau, nó đột nhiên giật mình!

Nó... đang... tự bào mòn... ư?

Ký chủ đang bào mòn nó!!!

Bé hệ thống tức khắc bừng tỉnh. Đây chẳng phải là tôn chỉ của hệ thống Bào Mòn sao: Thay vì tự bào mòn chính mình, chi bằng đi bào mòn người khác!

Ký chủ làm được! Chị ấy đến cả hệ thống cũng bào mòn được, vậy thì đối phó với đám cặn bã trong cốt truyện kia chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Nghĩ đến đây, hệ thống lập tức phấn chấn trở lại. Ký chủ này tuy có chút khó đối phó, nhưng lại là một ký chủ chất lượng cao!

Có điều, quyền hạn của nó thật sự có hạn, những thứ có thể phá lệ thêm vào cũng không nhiều. Vì vậy, nó nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nói với tốc độ cực nhanh: [Chỉ có ba gói quà thôi chị ơi, gói quà tân thủ của chị đã phát xong, mời chị tự kiểm tra!]

Nói xong nó lập tức giả vờ tự kỷ. Nó quyết định, mặc kệ ký chủ có gọi thế nào, nó cũng phải giả vờ không có nhà!

Đinh Quả cười khẽ, chậm rãi trở mình để tấm lưng ướt đẫm mồ hôi được thông thoáng. Tay cô vẫn không nhanh không chậm phe phẩy chiếc quạt mo, đột nhiên hạ giọng nói: "À đúng rồi, có chuyện muốn nhờ cậu giúp một chút."

Giọng ký chủ dịu dàng lạ thường, lại còn rất lễ phép. Hệ thống Bào Mòn lập tức quên mất chuyện phải tự kỷ, theo bản năng đáp lời: [Chuyện gì thế chị?]

Đã dùng đến chữ "nhờ", xem ra là chuyện rất khó đây! Nó có thể nhân cơ hội này đề nghị điều kiện để thu hồi một gói quà không nhỉ?

"Chuyện là..." Khóe miệng Đinh Quả khẽ nhếch lên: "Phiền cậu giúp tôi làm thành tiêu bản thân thể ở thế giới kia rồi mang đến đây nhé. Tôi muốn giữ làm kỷ niệm, lúc buồn chán thì ngắm lại nhan sắc đã mất của mình một chút! Chuyện này không khó chứ?"

Hệ thống: [...]

Nó vừa đáp cái gì vậy? Sao chị ta không chịu để yên cho người ta chết vậy! Nhà ai người tốt lại đi đề nghị cái yêu cầu quái đản này?

Sau đó là mười phút im lặng kéo dài.

Mười phút sau, trong đầu cô mới vang lên giọng nói có phần trầm thấp của hệ thống: [Chị ơi, chị đã mồ yên mả đẹp rồi, xin hãy nén bi thương! Về phần bồi thường, tôi chỉ có thể cho chị tối đa bốn gói quà thôi, nhiều hơn nữa thật sự không có!]

Đinh Quả cũng không ngạc nhiên.

Đọc tiểu thuyết xuyên không xuyên sách nhiều cô biết, nếu không có linh hồn hoán đổi, thân thể ở thế giới kia hơn phân nửa là "ngủm". Bằng không thì đã là thân xác xuyên không trực tiếp rồi!

Cô chỉ muốn dằn mặt cái tiểu hệ thống này một chút thôi. Cái tên nhóc này quá kiêu ngạo, tự ý đưa cô đến đây, cô mới đề nghị một chút yêu cầu mà đã ra vẻ bề trên coi thường loài người, thật khó mà nhịn được việc không chỉnh đốn nó một phen.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.