0 chữ
Chương 12
Chương 4.3: Chị đây không diễn nữa
"Này Sáu! Mày bây giờ chắc vẫn còn đi học nhỉ, chữ nghĩa thầy cô dạy chắc mày nhét hết vào bụng thằng anh thứ năm của mày rồi à? Từ bao giờ mà hai chữ “con nuôi” lại thành từ chửi người thế? Chị Niệm Quân của mày chính là con nuôi nhà mình, đây là sự thật ai cũng biết, sự thật thì không được nhắc đến à? Nhắc đến là chửi người à?”
“Huống hồ tao còn đang hết sức chân thành khen ngợi chị Niệm Quân của mày và cả bố mẹ chúng ta nữa, sao mày cứ như bị giẫm phải đuôi thế? Người trong cuộc còn chưa nói gì, mày ở bên cạnh nhảy dựng lên làm gì, chân mày mọc gai à?"
Đinh Hương nào đã bao giờ bị mắng như thế này, mặt con bé tức đến đỏ bừng, oa oa gào lên: "... Mày, mày, mày mới là đồ ôn con, mày là đồ nhà quê, đồ chân đất, đồ nông dân!"
Trong nhà chưa bao giờ gọi nhau theo thứ tự, nghe khó chịu chết đi được!
Đinh Quả giơ tay quạt quạt cho mát, miệng vẫn thong dong đáp trả: "Ồ, khinh người nhà quê à? Thế thì gay go nhỉ! Bố tao trước hai mươi tuổi cũng là người nhà quê đấy, bà nội tao còn làm người nhà quê cả đời, rồi còn chú hai, chú ba của tao nữa, chẳng phải cũng đều là người nhà quê sao? Mày khinh người nhà quê như thế, thế chỗ lương thực tao gửi từ quê về trước đây mày có ăn không? Mấy năm đó chú hai, chú ba gửi khoai lang ngô sắn lên, mày có ăn không? Hay là cho chó ăn hết rồi?”
“Ăn đồ của người nhà quê gửi lên mà còn khinh người nhà quê, coi chúng tao là đồ quê mùa, đồ nhà quê, đồ chân đất. Mày đúng là loại ăn cháo đá bát điển hình. Đây là cái giáo dưỡng của người thành phố chúng mày đấy à? Phì!"
Đinh Hương bị mắng cho đỏ mặt tía tai, nghẹn họng nhìn trân trối vào Đinh Quả, vành mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Câu "cho chó ăn hết rồi" đã vơ đũa cả nắm, mắng hết tất cả mọi người trong nhà.
Sắc mặt Nhạc Hồng Mai vừa cứng đờ vừa khó coi. Bà vừa định mở miệng thì đứa con trai út đột nhiên chen vào, tức hộc máu chỉ vào Đinh Quả: "Thì ra, thì ra mày vừa mới mắng tao? Mày mắng tao là chó!"
Cậu ta nghe thấy câu "cho chó ăn hết rồi" của Đinh Quả mới sực nhớ ra câu trước đó "chữ nghĩa thầy cô dạy chắc mày nhét hết vào bụng thằng anh thứ năm của mày rồi à" là đang ngầm chửi mình!
Đinh Quả liếc xéo cậu ta một cái, giọng điệu đầy chế giễu: "Thiểu năng."
Đinh Kiến Đảng trợn mắt: "Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa xem!"
"Nói một trăm lần thì mày vẫn là đồ thiểu năng. Phản ứng chậm như vậy không phải thiểu năng thì là gì?" Đinh Quả cười khanh khách: "Sao thế, nghe chưa đủ à, hay là mày thích hai chữ “thiểu năng” này? Thích thật thì viết ra giấy dán lên tường mà ngắm mỗi ngày."
Đinh Kiến Đảng tức điên lên: "Mẹ, mẹ xem nó kìa, cái đồ nhà quê này vừa về đã làm cho nhà mình gà bay chó sủa, bố mẹ cứ nhất quyết đón nó về làm gì không biết!"
Đinh Niệm Quân cuối cùng cũng đã kìm nén được những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, bắt đầu nhìn nhận lại Đinh Quả. Đây đâu còn là người chị Cả mà có dùng gậy đánh cũng không nặn ra nổi một chữ.
Mấy năm không gặp, sao lại thay đổi nhiều đến thế!
Nhạc Hồng Mai cũng cảm thấy đầu óc ong ong, hay nói đúng hơn, bà có chút không quen với một Đinh Quả như thế này. Trong ấn tượng của bà, cô con gái cả là một con trâu già chỉ biết cắm đầu làm việc, lầm lì ít nói!
Thậm chí lúc mới vào nhà cách đây không lâu vẫn còn là một bộ dạng rụt rè như chim cút, sao chỉ trong chốc lát đã biến thành một con nhím xù lông, miệng lưỡi lại còn sắc bén như vậy.
Nhà cửa cách âm cũng không tốt, Đinh Chí Cương ở trong bếp càng nghe càng nhíu chặt mày. Đây là cô con gái cả mới về nhà đấy ư?
Cuối cùng, ông ta thực sự không nghe nổi nữa, bèn từ trong bếp đi ra, nhìn về phía Đinh Quả, nghiêm giọng quát: "Con bé này, trước đây không phải là một đứa rất thật thà sao? Sao bây giờ lại trở nên đanh đá sắc sảo như vậy, có ai lại đi nói em trai em gái mình như thế không?"
Nhạc Hồng Mai gật đầu lia lịa, đây chính xác là những gì bà muốn nói.
Đinh Quả nhìn lại người bố trên danh nghĩa này, bật cười thành tiếng. Cô liếc nhìn đỉnh đầu ông ta, tuy không có màu xanh lục rõ ràng, nhưng trong mắt cô lại thấy toàn một màu xanh rì. Cô không khỏi lộ ra ánh mắt thương hại, giọng điệu hòa nhã giải thích: "Bố à, hiền quá thì bị người ta bắt nạt chứ sao. Con không phản kháng chẳng lẽ cứ đứng yên chịu trận để hai đứa ranh con này châm chọc à? Bố đừng giận nhé, cả cái nhà này con thương hại nhất là bố đấy. Ai làm con ngứa mắt con đều chửi cho không ngóc đầu lên được, duy chỉ có bố thôi, bố có mắng con thế nào cũng được, ai bảo con thương bố làm gì."
Chậc! Đúng là thằng đổ vỏ tội nghiệp, bị vợ lừa dối đi nuôi con cho thằng khác.
Trong truyện, sau này nữ chính đã nhận lại bố đẻ của mình. Tại buổi nhận họ, người đàn ông kia đã nắm chặt tay Nhạc Hồng Mai, vẻ mặt chân thành bày tỏ lòng biết ơn.
Lúc ấy, Nhạc Hồng Mai nước mắt lưng tròng, tâm lý được miêu tả trong truyện là: Cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá!
Bà ta thấy đáng giá, vậy người chồng đã cùng bà ta chung sống cả đời thì tính là cái gì? Đúng là một thằng đổ vỏ chính hiệu!
Đinh Chí Cương nghe mà như lọt vào sương mù. Thương hại? Con bé này có biết dùng từ không vậy, không phải nên là tôn trọng sao?
Nhưng dù sao lời này của con gái cả cũng là đang bênh vực ông ta, khiến ông ta nghe cũng thấy xuôi tai, nhất thời không nỡ lòng nào mắng tiếp, bèn hạ giọng: "Con là con gái lớn trong nhà, lại là chị Cả của các em, nhường nhịn các em một chút, chúng nó còn nhỏ, không hiểu chuyện..."
“Huống hồ tao còn đang hết sức chân thành khen ngợi chị Niệm Quân của mày và cả bố mẹ chúng ta nữa, sao mày cứ như bị giẫm phải đuôi thế? Người trong cuộc còn chưa nói gì, mày ở bên cạnh nhảy dựng lên làm gì, chân mày mọc gai à?"
Đinh Hương nào đã bao giờ bị mắng như thế này, mặt con bé tức đến đỏ bừng, oa oa gào lên: "... Mày, mày, mày mới là đồ ôn con, mày là đồ nhà quê, đồ chân đất, đồ nông dân!"
Trong nhà chưa bao giờ gọi nhau theo thứ tự, nghe khó chịu chết đi được!
“Ăn đồ của người nhà quê gửi lên mà còn khinh người nhà quê, coi chúng tao là đồ quê mùa, đồ nhà quê, đồ chân đất. Mày đúng là loại ăn cháo đá bát điển hình. Đây là cái giáo dưỡng của người thành phố chúng mày đấy à? Phì!"
Đinh Hương bị mắng cho đỏ mặt tía tai, nghẹn họng nhìn trân trối vào Đinh Quả, vành mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Sắc mặt Nhạc Hồng Mai vừa cứng đờ vừa khó coi. Bà vừa định mở miệng thì đứa con trai út đột nhiên chen vào, tức hộc máu chỉ vào Đinh Quả: "Thì ra, thì ra mày vừa mới mắng tao? Mày mắng tao là chó!"
Cậu ta nghe thấy câu "cho chó ăn hết rồi" của Đinh Quả mới sực nhớ ra câu trước đó "chữ nghĩa thầy cô dạy chắc mày nhét hết vào bụng thằng anh thứ năm của mày rồi à" là đang ngầm chửi mình!
Đinh Quả liếc xéo cậu ta một cái, giọng điệu đầy chế giễu: "Thiểu năng."
Đinh Kiến Đảng trợn mắt: "Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa xem!"
"Nói một trăm lần thì mày vẫn là đồ thiểu năng. Phản ứng chậm như vậy không phải thiểu năng thì là gì?" Đinh Quả cười khanh khách: "Sao thế, nghe chưa đủ à, hay là mày thích hai chữ “thiểu năng” này? Thích thật thì viết ra giấy dán lên tường mà ngắm mỗi ngày."
Đinh Niệm Quân cuối cùng cũng đã kìm nén được những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, bắt đầu nhìn nhận lại Đinh Quả. Đây đâu còn là người chị Cả mà có dùng gậy đánh cũng không nặn ra nổi một chữ.
Mấy năm không gặp, sao lại thay đổi nhiều đến thế!
Nhạc Hồng Mai cũng cảm thấy đầu óc ong ong, hay nói đúng hơn, bà có chút không quen với một Đinh Quả như thế này. Trong ấn tượng của bà, cô con gái cả là một con trâu già chỉ biết cắm đầu làm việc, lầm lì ít nói!
Thậm chí lúc mới vào nhà cách đây không lâu vẫn còn là một bộ dạng rụt rè như chim cút, sao chỉ trong chốc lát đã biến thành một con nhím xù lông, miệng lưỡi lại còn sắc bén như vậy.
Nhà cửa cách âm cũng không tốt, Đinh Chí Cương ở trong bếp càng nghe càng nhíu chặt mày. Đây là cô con gái cả mới về nhà đấy ư?
Cuối cùng, ông ta thực sự không nghe nổi nữa, bèn từ trong bếp đi ra, nhìn về phía Đinh Quả, nghiêm giọng quát: "Con bé này, trước đây không phải là một đứa rất thật thà sao? Sao bây giờ lại trở nên đanh đá sắc sảo như vậy, có ai lại đi nói em trai em gái mình như thế không?"
Nhạc Hồng Mai gật đầu lia lịa, đây chính xác là những gì bà muốn nói.
Đinh Quả nhìn lại người bố trên danh nghĩa này, bật cười thành tiếng. Cô liếc nhìn đỉnh đầu ông ta, tuy không có màu xanh lục rõ ràng, nhưng trong mắt cô lại thấy toàn một màu xanh rì. Cô không khỏi lộ ra ánh mắt thương hại, giọng điệu hòa nhã giải thích: "Bố à, hiền quá thì bị người ta bắt nạt chứ sao. Con không phản kháng chẳng lẽ cứ đứng yên chịu trận để hai đứa ranh con này châm chọc à? Bố đừng giận nhé, cả cái nhà này con thương hại nhất là bố đấy. Ai làm con ngứa mắt con đều chửi cho không ngóc đầu lên được, duy chỉ có bố thôi, bố có mắng con thế nào cũng được, ai bảo con thương bố làm gì."
Chậc! Đúng là thằng đổ vỏ tội nghiệp, bị vợ lừa dối đi nuôi con cho thằng khác.
Trong truyện, sau này nữ chính đã nhận lại bố đẻ của mình. Tại buổi nhận họ, người đàn ông kia đã nắm chặt tay Nhạc Hồng Mai, vẻ mặt chân thành bày tỏ lòng biết ơn.
Lúc ấy, Nhạc Hồng Mai nước mắt lưng tròng, tâm lý được miêu tả trong truyện là: Cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá!
Bà ta thấy đáng giá, vậy người chồng đã cùng bà ta chung sống cả đời thì tính là cái gì? Đúng là một thằng đổ vỏ chính hiệu!
Đinh Chí Cương nghe mà như lọt vào sương mù. Thương hại? Con bé này có biết dùng từ không vậy, không phải nên là tôn trọng sao?
Nhưng dù sao lời này của con gái cả cũng là đang bênh vực ông ta, khiến ông ta nghe cũng thấy xuôi tai, nhất thời không nỡ lòng nào mắng tiếp, bèn hạ giọng: "Con là con gái lớn trong nhà, lại là chị Cả của các em, nhường nhịn các em một chút, chúng nó còn nhỏ, không hiểu chuyện..."
1
0
6 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
