TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Em muốn tự tay chăm anh

Trác Ôn Thư lập tức đưa tay giữ chặt chăn, khuôn mặt vốn luôn u ám lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện chút rạn nứt.

Lần này anh không chửi người, cũng không ra tay, mà chỉ hỏi: “Cô đã báo tin cho tụi Béo biết chưa?”

Báo tin? Đùa nhau à?

Đây là thời cơ riêng tư tuyệt vời thế này, mà đi gọi cả đám đàn ông tới làm "đèn pin chiếu sáng" à? Vậy thì cô còn gồng được cái hình tượng “nữ chính si tình” thế nào nữa? Không có chút tiếp xúc thân thể, thì lấy đâu ra tia lửa tình yêu?

Muốn gồng cái "hình tượng si tình" này, Thạch Giảo Giảo đã tính toán kỹ, thậm chí còn qua thử nghiệm sống chết đàng hoàng.

Cô rất rõ, với Trác Ôn Thư, thứ thiếu nhất là gì? Cái gì mới có thể lay động được trái tim của anh?

Tiền không được. Tội lỗi không đủ. Mất tích càng khiến anh muốn gϊếŧ người.

Chỉ còn lại tình cảm, một nam một nữ, không thân không thích, lại còn có mối thù thì chỉ có thể chơi kịch bản "oan gia tình thù, vừa hận vừa yêu" thôi.

“Em không biết số điện thoại của họ.” Thạch Giảo Giảo mặt mũi đầy vẻ “thuần khiết”, dịu dàng đáp: “Em muốn tự tay chăm sóc anh. Mấy ông đàn ông ấy cũng chẳng biết chăm sóc người bị thương, em thì biết.”

Trác Ôn Thư bị cô chọc tức đến suýt “yểu mệnh” mấy ngày nay rồi. Mà giờ, nghe cô dùng cái giọng nhẹ nhàng tỉnh bơ đó để nói ra mấy câu như vậy, anh lại phát hiện bản thân... Không bộc phát nổi nữa.

“Anh còn muốn tiểu không?” Thạch Giảo Giảo cầm cái bình đựng nướ© ŧıểυ trong tay, tay kia thì níu lấy mép chăn, hỏi anh rất đỗi tự nhiên.

Mạch máu nhỏ ở thái dương Trác Ôn Thư bắt đầu "đánh trống", như sắp nổ tung.

Một lúc sau, anh cố kìm nén cơn giận muốn đá chết cô, rít ra một câu khô khốc: “Ra nhà vệ sinh.”

Thạch Giảo Giảo cũng không lằng nhằng, nhét lại cái bình tiểu vào gầm giường, sau đó cẩn thận nhấc chân anh xuống, xỏ dép cho anh, tránh phần băng cố định, rồi đỡ lấy cánh tay phải còn lành lặn của anh, nửa kéo nửa đỡ dìu về phía nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh nằm ngay trong phòng, nhưng từ mép giường đi vào đến đó, cả hai người đã đổ mồ hôi như tắm.

Đứng trước bồn cầu, Thạch Giảo Giảo lại hỏi: “Đi nặng hay nhẹ? Muốn ngồi thì em đỡ anh xuống nhé?”

Trác Ôn Thư cơ cổ gân xanh nổi cả lên, không rõ là do đau hay vì xấu hổ đến cực độ.

Anh đứng chết trân tại chỗ, rồi đột nhiên nâng cánh tay đang tựa trên cổ Thạch Giảo Giảo, lạnh giọng: “Ra ngoài.”

“Anh đứng không vững đâu.” Cô đáp rất thật.

Dù xương cốt anh không gãy hẳn, nhưng một chân bị thương, mắt cá chân bên kia cũng chấn động, mà nhà vệ sinh gạch trơn, ngã phát nữa thì chẳng khác nào “tặng vé về phòng phẫu thuật”.

“Ngoan nào, nghe lời đi.” Thạch Giảo Giảo một tay ôm eo anh, nửa người áp sát: “Anh chỉ còn một tay là dùng được. Quần thì em không cởi giúp đâu, anh tự xử, em không nhìn.”

Trác Ôn Thư đỏ bừng cả tai, cau mày chặt cứng, biết rõ tình trạng hiện tại không thích hợp cứng đầu cứng cổ nữa. Anh không thể chịu nổi nữa, đành buông xuôi kéo quần xuống giải quyết.

Tiếng nước chảy ào ào, lực mạnh, nghe là biết đã nhịn quá lâu.

Thạch Giảo Giảo thật sự không cố ý nhìn, chỉ là đúng lúc Trác Ôn Thư vừa xong xuôi thì cả người khẽ run lên. Còn cô thì thể lực vốn yếu, lại phải gồng mình đỡ lấy trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành.

Anh vừa động, cô cũng theo đó loạng choạng, không cẩn thận khiến mắt cá chân đang bị thương của tổ tông nhà mình đυ.ng phải sàn.

Trác Ôn Thư đau điếng, theo phản xạ nhấc chân lên, cả người dồn hết lực lên người cô.

Thạch Giảo Giảo thật sự không chống đỡ nổi, lảo đảo lùi một bước, hai người suýt nữa thì ngã.

Sau lưng là bồn rửa mặt, nếu đập vào thì gãy lưng là chuyện nhỏ, Trác Ôn Thư mà lại bị thương thì mới là rắc rối to.

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thạch Giảo Giảo nghiến răng ôm chặt lấy Trác Ôn Thư, gồng mình xoay cả người đổi hướng. Kết quả là cả hai lao vào tường, toàn bộ lực va đập nện thẳng vào người cô. Cô có cảm giác l*иg ngực mình như muốn nổ tung.

Trong khoảnh khắc ấy, mắt cô như bắn ra đom đóm, tầm nhìn trắng xóa. Vậy mà tay vẫn giữ nguyên ở vị trí che chắn vết thương cho Trác Ôn Thư. Đến mức chính cô cũng suýt tin rằng... Mình thật sự đã yêu anh rồi.

Trác Ôn Thư phản ứng cũng không chậm, kịp dùng tay phải chống lên tường, không để cả người đổ đè lên cô.

4

0

3 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.