TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 90
Chương 90

Trong một quyển tiểu thuyết, nếu như có thứ gì đó quan trọng bị phát hiện, vậy nó nhất định sẽ dẫn đến tình tiết quan trọng nào đó.

Ví dụ như nhật ký của Lục Hạo bị phát hiện, mẹ Lục không thấy bóng dáng bấy lâu lại đến Lục gia vào sáng chủ nhật.

Lục Trầm Uyên vừa đi khỏi thì bà ta đến.

Không giống như lần trước còn mang vẻ mặt hiền từ, lần này mẹ Lục mang vẻ mặt vô cảm đi thẳng vào nhà ngồi lên sô pha, bày ra dáng vẻ chủ nhà tuyên bố: “Ta muốn đưa Lục Hạo về bên cạnh sống.”

Bà ta cười nhìn Lục Hạo, “Hạo Hạo, về sống với bà nội đi.”

Lục Hạo không đáp mà trốn sau lưng Tô Hiểu.

Tô Hiểu lạnh lùng nhìn bà ta, “Tôi không đồng ý.”

Mẹ Lục khinh thường, “Cô nghĩ cô là ai? Cô dựa vào đâu mà không đồng ý? Cô chỉ là mẹ kế của Hạo Hạo, không có quan hệ huyết thống gì với nó.”

Tô Hiểu nhìn bà ta với ánh mắt chế nhạo, đến gần nói nhỏ vào tai mẹ Lục, “Vậy bà thì sao?”

Thân thể mẹ Lục cứng đờ.

Tô Hiểu biết Lục Hạo không phải con ruột của Lục Trầm Uyên?

Sao cô ta biết được?

Quan hệ giữa Tô Hiểu và Lục Trầm Uyên đã thân mật đến mức Lục Trầm Uyên nói với cô ta Lục Hạo không phải con ruột rồi sao.

Mẹ Lục không để ý Tô Hiểu, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Lục Hạo: “Hạo Hạo, con biết đó, nếu không dọn về cùng bà nội, sẽ có hậu quả gì?”

Mặt Lục Hạo cắt không còn giọt máu, khuôn mặt cậu vốn đã trắng, giờ phút này nhìn càng đáng sợ.

Thân thể của Lục Hạo run rẩy, chỉ mới tối hôm qua thôi….cậu quên đi những chuyện quá khứ.

Mà tiếng nói của mẹ Lục dường như đưa cậu quay lại khoảng thời gian tăm tối đó.

Tô Hiểu chắn trước người Lục Hạo.

Nỗi ám ảnh mà mẹ Lục tạo ra cho Lục Hạo, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến cậu trở nên bất ổn.

Mẹ Lục đứng lên khoanh tay trước ngực, “Hôm nay không phải cô quyết định là được.”

“Cô chỉ là một con nhóc liên hôn gả vào, chuyện của Lục gia liên quan gì đến cô? Cô có quyền gì mà lên tiếng?”

Nói xong, bên ngoài đột nhiên có mấy vệ sĩ lao vào.

Lăng Diệp và Dư Cẩn vội vàng tiến lên ngăn cản.

Nhưng họ sao là đối thủ của vệ sĩ được.

Đúng lúc đám vệ sĩ của mẹ Lục chuẩn bị tiến lên kéo lấy Lục Hạo thì vệ sĩ của nhà xuất hiện ngăn lại.

Mẹ Lục tức giận nói với người của mình: “Còn đứng đó làm gì? Mau ra tay, tôi thuê các người để trưng à?”

Vào lúc hai bên định lao vào đánh thì một âm thanh lạnh lùng từ ngoài cửa vang lên.

“Dừng tay.”

*

Lục Trầm Uyên đẩy vệ sĩ đứng trước cửa ra, nói với đám người mẹ Lục mang đến, “Cút ra ngoài.”

Đám vệ sĩ kia do dự nhìn mẹ Lục.

Mẹ Lục không ngờ Lục Trầm Uyên lại quay lại, bất lực mở miệng: “Ra ngoài trước đi.”

Lục Trầm Uyên hỏi mẹ Lục: “Mẹ lại muốn làm gì?”

Mẹ Lục hỏi ngược lại anh, “Ta muốn làm gì? Ta chỉ muốn đón cháu nội về bên cạnh mình. Tại sao mấy đứa lại không đồng ý, ta muốn ở bên cạnh cháu mình nhiều hơn có gì sai?”

“Có thể trước đây ta làm sai, nhưng bây giờ ta không thể bồi đắp lại sao?”

Mẹ Lục chỉ vào Tô Hiểu: “Cô ta chỉ là người của Tô gia nhét vào, Lục Hạo sống với cô ta thì được, còn sống với ta thì không được sao? Thậm chí bây giờ cô ta còn có quyền chỉ trỏ ta rồi? Rốt cuộc ta có phải mẹ con hay không?”

Lục Trầm Uyên lạnh lùng nói: “Mẹ như thế này, con không nhận ra.”

Mẹ Lục không ngờ Lục Trầm Uyên sẽ nói như vậy, thẫn thờ lùi lại hai bước.

Bà ta cười phá lên, “Được, được lắm, vậy để cho Lục Hạo quyết định! Tô Hiểu dựa vào đâu mà từ chối thay nó!”

Mẹ Lục vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Lục Hạo.

Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt vô hồn nhìn Lục Trầm Uyên, rồi lại nhìn sang mẹ Lục.

Mẹ Lục thấy phản ứng của cậu, trên mặt lộ ra nụ cười chiến thắng.

Lục Hạo?

Nó căn bản sẽ không từ chối bà ta.

Trong những tháng ngày ngược đãi thân thể và tinh thần của Lục Hạo, mẹ Lục hiểu rất rõ cậu.

Cậu không muốn vì mình mà Lục Trầm Uyên xảy ra tranh chấp với mẹ Lục, vì vậy cậu nhất định sẽ không từ chối.

*

Tô Hiểu kéo lấy tay Lục Hạo.

Hơi ấm từ bàn tay Tô Hiểu truyền đến bàn tay lạnh ngắt của Lục Hạo.

Lục Hạo quay đầu nhìn Tô Hiểu.

Ánh mắt của cô lộ ra sự kiên định giống như lần ở trường, dường như muốn nói với cậu đừng sợ.

Bàn tay còn lại của Lục Hạo nắm chặt, lúc lâu sau buông lỏng ra, cậu dũng cảm ngẩng mặt lên nhìn mẹ Lục.

Lần này cậu không né tránh, “Con không muốn về với bà.”

Tiếng nói của cậu không lớn nhưng vô cùng kiên định.

Mẹ Lục không tin vào tai mình, “Con nói gì? Con chắc chắn? Con biết con ở lại đây sẽ có hậu quả gì không?”

Tô Hiểu một lần nữa chắn trước người Lục Hạo, “Tôi không biết cậu ấy ở lại sẽ có chuyện gì, nhưng tôi biết cậu ấy nhất định sẽ không đi theo bà.”

Mẹ Lục: “Không phải ta đã nói rồi sao, cô không có quyền nói chuyện với ta.”

Lục Trầm Uyên cắt lời mẹ Lục: “Mẹ! Tô Hiểu không phải quân cờ như mẹ nói, cô ấy đã gả cho con, thì chính là vợ hợp pháp của con, là thành viên của Lục gia, bất kể trong lòng mẹ có chấp nhận hay không.”

Ánh mắt mẹ Lục lộ ra sự tuyệt vọng, gật đầu, “Được, được lắm, mấy đứa đều chống đối ta? Vậy ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

Nói xong, mẹ Lục định lao đến cầm con dao trên bàn trà.

4

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.