TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 80

Nói chuyện với Tiểu Bảo xong, Tô Hiểu cũng tỉnh hẳn.

Khi cô dậy, đưa mắt nhìn sang vị trí bên cạnh.

Thực ra không giống như có người từng ngủ lắm.

Chăn không bị lật ra, gối cũng rất gọn gàng.

Nếu không phải cô biết, chỉ nhìn thôi cô cũng không nhìn ra được ở bên cạnh đã có người từng nằm, vậy tại sao Tiểu Bảo lại biết?

Tô Hiểu thắc mắc hỏi Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo đắc ý nói: “Bình thường cô ngủ một mình, một đêm phải đá chăn đến mười mấy lần, khi tỉnh chắc chắn người một chỗ chăn một chỗ, sao có thể đắp gọn gàng trên người cô như hôm nay được.”

……….

Tôi không nghe tôi không nghe aaaaa!

Chăn trên người chắc chắn là do Lục Trầm Uyên nặng nên không đá đi được, chứ không phải là mỗi lần cô đá đi anh ta lại đắp lên cho cô!!!!

Nghĩ đến khả năng cả đêm qua Lục Trầm Uyên cứ đắp đi đắp lại chăn cho mình, Tô Hiểu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Vì vậy, Tô Hiểu quyết định không để ý đến Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo lảm nhảm một lúc mới phát hiện Tô Hiểu không để ý đến mình, lúc này nó mới cảm nhận được sự khác thường của Tô Hiểu.

Tiểu Bảo: “Không sao đâu mà, đá chăn thì sao chứ? Không bị cảm là được rồi.”

??

Tô Hiểu không nói gì mà yên lặng đánh răng.

Thấy Tô Hiểu vẫn không để ý đến mình, Tiểu Bảo lại nói: “Buổi tối đá chăn cũng coi như vận động, giúp giảm béo.”

Tô Hiểu: …….

Tô Hiểu lau miệng rồi hỏi, “Hệ thống các cậu có phân nam nữ không?”

Tiểu Bảo: “Không có, sao vậy?”

Tô Hiểu: “Không sao, không phân tôi cũng có thể khẳng định, cậu là một tên thẳng nam chính hiệu!”

Tiểu Bảo: ……

Tôi không nghe tôi không nghe!

*

Khi Tô Hiểu xuống nhà thì vừa lúc Lăng Diệp đi từ ngoài vào, nhìn thấy cô liền đưa bức thư trong tay qua, “Của cô nè.”

“Cái gì vậy?” Tô Hiểu vừa hỏi vừa nhận lấy.

Mở ra xem, là thiệp mời tiệc sinh nhật của ba Tô.

Bữa tiệc diễn ra vào tối thứ sáu.

Tô Hiểu chỉ nhìn mấy chữ đầu rồi ghét bỏ vứt vào thùng rác, “Không đi.”

Lục Hạo thấy sắc mặt của Tô Hiểu không tốt, âm thầm đưa chân đá chiếc thùng rác ra xa để Tô Hiểu không nhìn thấy nữa.

Lục Hạo bây giờ đã không ở ký túc nữa, ngoài ban ngày cậu không ở nhà thì cuộc sống ở Lục gia hầu như không khác gì với lúc nghỉ hè.

Ngược lại là Lục Trầm Uyên, kể từ ngày hôm đó, số lần về nhà đã tăng lên nhiều, không chỉ cuối tuần mà bình thường cũng sẽ về ăn tối, cũng ngủ qua đêm ở nhà.

Anh cũng giao lưu nhiều hơn với Lục Hạo.

Ngoài những thứ trong cuộc sống hàng ngày thì bây giờ đôi lúc Lục Trầm Uyên cũng nói chuyện với Lục Hạo về những chủ đề khác.

Dù chủ yếu là Lục Trầm Uyên hỏi - Lục Hạo trả lời, nhưng bầu không khí giữa hai ba con đã tốt hơn trước rất nhiều.

Thông thường sau khi ăn tối xong Lục Trầm Uyên cũng sẽ đến thư phòng xử lý công việc, nhưng không tăng ca đến nửa đêm như trước mà bây giờ anh sẽ ra khỏi thư phòng trước 10 giờ rồi về phòng ngủ chính tắm.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, Lục Trầm Uyên đang nương theo giờ giấc của Tô Hiểu.

Mà Tô Hiểu lúc này đang nghĩ đến những chuyện khác.

Từ sau ngày hôm đó, hầu như ngày nào Lục Trầm Uyên cũng về nhà và ngủ ở phòng ngủ chính.

Vậy cho thấy điều gì?

Cho thấy trước đây rõ ràng là Lục Trầm Uyên ở phòng ngủ chính, nhưng vì có cô nên mới không về một thời gian dài như vậy.

Tô Hiểu nói suy đoán của mình cho Tiểu Bảo nghe.

Tiểu Bảo gật đầu: “Ừm đúng ha, rồi sao?”

Tô Hiểu: “Vậy tại sao anh ta lại không về vì có tôi? Họ đâu có biết Tô Hiểu đã là người khác rồi?”

Tiểu Bảo: “Ờ cũng…đúng ha.”

Tô Hiểu bắt đầu hoang mang: “Cậu nghĩ Lục Trầm Uyên thông minh như vậy, đôi mắt anh ta dường như lúc nào cũng có thể nhìn thấu người khác vậy, chắc anh ta sẽ không biết chuyện tôi xuyên vào cơ thể này đâu đúng không?”

Tiểu Bảo: “Không thể nào, cô phải tin năng lực làm việc của hệ thống chúng tôi chứ, tuyệt đối không thể bị người khác phát hiện. Với lại chủ hệ thống nói rồi, sau này chúng ta…..”

Tiểu Bảo vui vẻ nói mấy ngàn lời về phần thưởng mà chủ hệ thống sẽ cho sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Hiểu: ……

*

Hai người đang nói chuyện thì Lục Trầm Uyên về phòng.

Thực ra Tô Hiểu cũng muốn thăm dò Lục Trầm Uyên, nhưng nghĩ nghĩ lại sợ không cẩn thận làm lộ ra gì đó.

Người thông minh, sắc sảo như Lục Trầm Uyên, một khi đã xuất hiện manh mối gì đó, anh chắc chắn sẽ nghi ngờ rồi bắt đầu điều tra.

Thế là Tô Hiểu cũng không biểu hiện gì ra ngoài mà tự nhiên hỏi anh như bình thường, “Xong việc rồi sao?”

9

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.