TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 73
Chương 73

Giáo viên chủ nhiệm định nói gì đó nhưng Tô Hiểu hoàn toàn không cho anh ta cơ hội, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, “Trực tiếp gọi phụ huynh đến đi.”

Giáo viên chủ nhiệm vẫn nghĩ nên hỏi rõ sự tình trước, dù sao học sinh ở đây không phú thì quý, mạo muội gọi phụ huynh đến, lỡ đắc tội họ thì chính mình phải chịu phiền phức.

Dường như cảm nhận được sự do dự của chủ nhiệm lớp, Tô Hiểu nhìn chằm chằm anh ta cười, ánh mắt hiện lên sự cương quyết.

Giáo viên chủ nhiệm không còn do dự nữa, lập tức gọi điện thông báo cho mấy phụ huynh đến.

Anh ta đã làm giáo viên bao nhiêu năm nay, gặp không biết bao nhiêu kiểu phụ huynh, năng lực nhận biết vẫn khá mạnh.

Từ ánh mắt cương quyết, tự tin vừa rồi của Tô Hiểu anh ta đã nhận ra, lai lịch của cô gái này không nhỏ.

*

Chuyện náo loạn như vậy, đương nhiên cũng đến tai Chủ tịch trường.

Vừa nghe nói là chuyện mấy học sinh đánh nhau, Chủ tịch trường nhàn nhạt nói, “Gọi phụ huynh đến, chuyện nhỏ như vậy cũng báo cho tôi?”

Hiệu trưởng lại mở miệng nói: “Nhưng, người bị đánh là con trai của Lục tổng.”

??

Chủ tịch trường lập tức tắt điện thoại, vội vã đến trường.

Nhưng ông ta còn chưa đến thì mấy phụ huynh đã đến trước một bước.

5 người nhưng có 3 phụ huynh đến, tất cả đều là mẹ đến.

Để không làm phiền đến người khác, hiệu trưởng mời mọi người đến văn phòng mình giải quyết.

Phụ huynh đầu tiên đến bày ra biểu cảm không nhẫn nại, “Có chuyện gì vậy? Không biết tôi rất bận sao? Tôi nộp học phí đắt như vậy cho trường các người không phải để các người gọi tôi đến đây giải quyết mấy chuyện cỏn con.”

Hai phụ huynh theo sau dường như cũng có quen biết, lập tức hùa theo, “Đúng vậy, chuyện gì mà nhất định phải gọi chúng tôi đến.”

Ba người vừa bước vào, mấy nam sinh nhìn thấy phụ huynh mình đến liền chạy ra sau họ đứng.

Người đầu tiên lên tiếng cũng chính là mẹ của Cao Đào.

Ngoài 3 phụ huynh này ra, thì có một phụ huynh không liên lạc được, còn ba của Mạc Phó thì nói sẽ đến muộn một chút.

Người cũng coi như đã đến đủ, ai ai cũng là người không nên đắc tội, hiệu trưởng lập tức chọc chọc vào giáo viên chủ nhiệm đứng bên cạnh, bảo anh ta lên tiếng.

Chủ nhiệm lớp đẩy gọng kính lên rồi nói: “Là như thế này, phụ huynh của bạn học Lục nói, con của các vị hợp lại tiến hành bạo lực học đường với Lục Hạo.”

Mẹ Cao Đào khoanh tay trước ngực, như nghe được chuyện cười, “Nói bạo lực học đường thì là bạo lực học đường à? Chứng cứ đâu?”

Tô Hiểu chỉ vào vết thương của Lục Hạo.

Vị phụ huynh kia liếc qua: “Vậy thì đã sao? Cứ bị thương thì là do con tôi làm sao? Có camera không?”

Tô Hiểu bình tĩnh nhặt chiếc cặp sách ở bên cạnh, lật ngược cặp sách lại, đổ ra mấy cuốn sách, một ít đồ lặt vặt và một sợi dây thừng.

Tô Hiểu ném sợi dây thừng trói Lục Hạo lúc nãy ra, so sánh với sợi dây trên mặt đất, nhìn thôi cũng biết là cắt từ sợi dây này ra.

Mà cái cặp sách đó, mẹ Cao Đào cũng nhận ra, là cặp sách của con trai mình.

Cao Đào thấy vậy lập tức núp sau lưng mẹ.

Không ai hiểu con hơn mẹ, phản ứng của con trai như vậy bà ta sao còn không hiểu.

Nhưng biểu cảm bà ta vẫn không đổi, “Kể cả là như vậy, cũng không chứng minh được là con tôi làm đúng không? Cô làm sao chứng minh được sợi dây đó đã trói con trai cô?”

Tô Hiểu lật sợ dây thừng lại, trên đó vẫn còn vết máu, “Nếu không đi giám định ADN với vân tay thử xem?”

Tô Hiểu cười lạnh, “Xem trên đó có máu của Lục Hạo và vân tay của con trai bà hay không?”

Một phụ huynh khác lên tiếng, “Ôi chào, không chừng là mấy đứa trẻ chơi đùa mà thôi, sao lại nghiêm trọng đến mức bạo lực học đường chứ?”

Tô Hiểu: “Ồ? Chơi đùa như vậy sao, nhà mấy người đang bồi dưỡng nhân tài cho nhà tù quốc gia hả?”

Vị phụ huynh kia lập tức không vui, “Cô nói gì đó!”

Tô Hiểu: “Tôi nói sai sao? Mấy phụ huynh như các người đưa con đến trường xong là không quan tâm nữa? Có thời gian đi spa, có thời gian làm móng, không có thời gian dạy con?”

Mẹ Cao Đào quả thực vừa đi làm móng, không ngờ bị Tô Hiểu nhận ra, bà ta che lại theo bản năng.

Mà hai người kia cũng vừa đi spa về, họ vừa đi vào Tô Hiểu đã ngửi thấy mùi dầu gội và lotion trên người họ.

Mẹ Cao Đào vẫn cố cãi: “Mẹ Lục Hạo đừng kích động như vậy, tôi cũng nghĩ mấy đứa trẻ chỉ chơi đùa mà thôi.”

Hai phụ huynh kia cũng hùa theo ngay: “Đúng vậy, đúng vậy, lấy dây thừng chơi đùa mà thôi, không cần nghiêm trọng hoá như vậy.”

Mẹ Cao Đào: “Thấy cô trẻ như vậy, chắc không phải mẹ ruột, mẹ kế sao mà tận tâm tận lực như vậy làm gì? Cũng đúng, đối xử không tốt thì không được tiếng thơm…”

Tô Hiểu cười, coi như không nghe thấy lời chế giễu của bà ta, “Chơi đùa đúng không, được thôi.”

4

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.