TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 70
Chương 70

Vì gần nên trong thời gian nhắn tin với Dư Cẩn thì hai người cũng về đến nhà Mạnh Vân Thư.

Mạnh Vân Thư thấy cô bận nhắn tin trên xe nên cũng không nói chuyện làm phiền đến cô.

Hai người vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng động từ phòng bếp, Mạnh Vân Thư thốt lên, “Không ổn rồi.”

Sau đó hai người bước nhanh vào bếp.

Đến cửa bếp, Mạnh Vân Thư thấy Lâm Ý Ánh chỉ đang rửa rau mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Ý Ánh vừa nhìn đã biết ông đang nghĩ gì, lau khô tay rồi nói, “Tôi nhìn giống người sẽ cướp công lao của ông sao?”

Mạnh Vân Thư bị trêu ngại ngùng cười rồi đi vào phòng bếp.

Lâm Ý Ánh thấy Tô Hiểu đến liền bắt đầu phàn nàn với cô, “Chú Mạnh của con ấy à, lần trước đã kêu là phải xuống bếp nấu món ngon cho con, ông ấy muốn tự mình xuống bếp chứng minh trù nghệ của mình, đây là sợ cô cướp mất cơ hội biểu hiện ấy mà.”

Tô Hiểu nhịn cười, ra vẻ khıêυ khí©h nói: “Vậy chú Mạnh phải nghiêm túc nấu nhé, con khó tính lắm đó.”

Chớp mắt Mạnh Vân Thư đã đeo xong tạp dề, “Không vấn đề gì!”

Mạnh Vân Thư nấu cơm trong bếp, Tô Hiểu và Lâm Ý Ánh xem ti vi ở phòng khách.

Tô Hiểu cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Phụ hoàng mẫu hậu cưới nhau từ khi còn trẻ, luôn luôn ân ái, mẫu hậu cũng từng hy vọng hai người một đời một kiếp chỉ có nhau.

Nhưng sinh ra trong hoàng thất, đây là một ước mơ xa xỉ.

Bây giờ thì tốt rồi, giữa hai người họ sẽ không có ai chen vào nữa.

Mạnh Vân Thư nói muốn thể hiện trù nghệ của mình, và ông cũng thật sự có chút tài nghệ.

Mỗi món ăn bưng lên, chỉ nhìn màu sắc và ngửi hương thơm thôi cũng vô cùng hấp dẫn rồi.

Món ăn bưng lên đầy đủ, ba người cùng ngồi xuống ăn.

Lâm Ý Ánh gắp thức ăn cho Tô Hiểu liên tục, còn nói với cô cái nào tốt, nên ăn nhiều món gì, cái nào không tốt nên ăn ít lại….

Cảm nhận được sự quan tâm săn sóc của Lâm Ý Ánh, Tô Hiểu không nhịn được tựa vào vai bà, “Cô ơi, con thích cô quá à!”

Cũng rất nhớ.

Nghe thấy câu này động tác trên tay Lâm Ý Ánh chững lại.

Vừa rồi suýt nữa thì bà rơi lệ.

Dường như cảm xúc nào đó trong lòng muốn bùng phát.

Lâm Ý Ánh xoa đầu Tô Hiểu, “Cô chú cũng rất thích con.”

Tô Hiểu thầm hỏi Tiểu Bảo: “Cậu nói xem phụ hoàng mẫu hậu của tôi có khôi phục trí nhớ được hay không?”

Tiểu Bảo cũng muốn an ủi Tô Hiểu nhưng quả thực cậu cũng không biết.

Nhưng cũng không muốn cho Tô Hiểu quá nhiều hy vọng nên thành thực đáp: “Tôi cũng không rõ.”

“Nhưng mà tôi có thể đi hỏi chủ hệ thống xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Tô Hiểu: “Cảm ơn nhé.”

Mạnh Vân Thư nhìn hai người, nghĩ đến chuyện hôm nay một thành viên trong Hiệp hội trêu ông sao không nhận Tô Hiểu làm con gái nuôi.

Quả thực ông cũng có nghĩ đến điều này.

Nhưng nói ra thì hơi đường đột quá.

Mạnh Vân Thư gắp cho Tô Hiểu một miếng thịt, tự nhiên hỏi cô: “Hiểu Hiểu, ba mẹ con làm công việc gì vậy?”

Tô Hiểu cười nói: “Con là cô nhi.”

Nghe thấy lời này, vợ chồng Mạnh Vân Thư cũng không nuốt nổi cơm nữa để đũa xuống.

Lâm Ý ánh chau mày: “Có chuyện gì vậy, họ đã qua đời hay là…?”

Bị bỏ rơi.

Vế đằng sau Lâm Ý Ánh không nói thành lời.

Đối diện với phụ hoàng mẫu hậu mình Tô Hiểu cũng không giấu giếm.

Cho dù họ đã không nhớ chuyện gì, cũng có nhiều thay đổi, nhưng qua mấy ngày chung đυ.ng thì Tô Hiểu nhìn ra được họ là người rất tốt.

Cô nói câu chuyện của nguyên chủ cho hai người nghe.

Từ khi còn nhỏ được Tô gia đón từ cô nhi viện cho đến hiện tại bị gả cho Lục Trầm Uyên.

Chuyện ở Lục gia cô không nói kỹ, chỉ nói một số chuyện cô trải qua (sau khi xuyên đến í).

Nghe xong Mạnh Vân Thư tức đến nỗi đập đũa lên bàn, “Đã nhận nuôi về thì phải chịu trách nhiệm, Tập đoàn Tô thị toàn những người gì vậy? Chỉ vì tìm thế thân cho con gái thôi sao, khi con gái ruột về thì lập tức lật mặt không cần người nữa.”

Lâm Ý Ánh cũng rất ít khi tức giận như lúc này, “Quá lắm, thật quá đáng mà!”

Bà ôm Tô Hiểu vào lòng, xót xa nói, “Con chịu khổ rồi.”

Mạnh Vân Thư: “Họ không thương con, cô chú thương con!”

Ông thay đổi ngữ khí hùng hổ vừa nãy, nhẹ nhàng thăm dò hỏi cô: “Hiểu Hiểu, con có muốn làm con gái nuôi của cô chú không?”

Tô Hiểu: “Vậy con có thể gọi hai người là ba mẹ không?”

Lâm Ý Ánh: “Đương nhiên rồi.”

Tô Hiểu dứt khoát gọi: “Ba, mẹ.”

Nghe thấy tiếng gọi ba mẹ, hai vợ chồng Mạnh Vân Thư dâng lên một cảm giác kỳ lạ trong lòng, như thể vốn dĩ Tô Hiểu nên gọi họ như vậy, nhưng cứ nghĩ mãi cũng không hiểu được cảm giác kỳ lạ này.

Hai người cũng không biểu lộ ra mà cười đáp lại Tô Hiểu.

Mạnh Vân Thư vui vẻ lấy ra điện thoại, “Để ba báo tin vui cho anh con, thằng nhóc Mạnh Hà Ngộ kia vẫn còn đang ở nước ngoài, đợi nó về nước ba bảo nó đưa con đi chơi.”

Tô Hiểu kinh ngạc: “Con còn có anh trai?!”

3

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.