TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 66
Chương 66

Đối với chuyện của Tô Liên và Lục Đình Thâm, Tô Hiểu cũng không biết nhiều.

Cô không hứng thú với nam chủ.

Vì vậy Tô Hiểu vẫn vui vẻ sống cuộc sống của mình như cũ.

Chớp mắt đã đến ngày Lục Hạo về nhà.

Học kỳ này Lục Hạo đã lên lớp 10, học ở trường quý tộc nổi tiếng của thành phố, chất lượng giáo dục cũng là hàng đầu.

Trường cấp 2 Lục Hạo học cũng là một trường tương tự, vì vậy có rất nhiều bạn học cấp 2 của Lục Hạo cũng học ở trường cấp 3 này.

Vì muốn cho Lục Hạo một môi trường học tập tốt hơn nên một năm trước Lục Trầm Uyên đã triển khai hợp tác với tập đoàn Minh Chân đứng sau ngôi trường này.

Lục Trầm Uyên cũng nhượng bộ không ít, cho đối phương khá nhiều lợi ích, để Lục Hạo được xếp vào lớp tốt nhất, ký túc xá cũng là tốt nhất.

Chiều thứ sáu.

Tài xế đã lên đường đi đón Lục Hạo trước giờ tan học một tiếng, vì vậy rất nhanh Lục Hạo đã về đến nơi. Tô Hiểu vừa thử món ăn trong phòng bếp xong đi ra thì thấy Lục Hạo đến nhà.

Lục Hạo vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tô Hiểu, đột nhiên bước chân chững lại, cậu cứ đứng đó rụt rè nhìn Tô Hiểu, không biết có nên đi vào tiếp hay không.

Tô Hiểu không phát hiện ra sự bất thường này, cô rất tự nhiên mà gọi Lục Hạo, “Về rồi hả? Mau mau qua đây, hôm nay đầu bếp vừa nghiên cứu ra món ăn mới, tôi đoán chắc chắn ông ấy biết cậu về nên mới cất công nghiên cứu đó.”

Nghe thấy Tô Hiểu nói, Lục Hạo mới nhẹ nhàng đi vào trong nhà.

Cậu biết, chắc chắn chú đầu bếp không phải vì cậu về nhà mới nghiên cứu món ăn mới, nhưng nghe được lời nói đó cậu vẫn rất vui.

Khi có Lục Hạo ở nhà, Tô Hiểu thấy bình thường.

Nhưng sau khi Lục Hạo đi học, cô lại thấy không quen lắm, có những chuyện Lục Hạo biết làm, giúp việc cũng không chu đáo được bằng cậu.

Ví dụ như thời gian Tô Hiểu tắm buổi tối là cố định, trước đây mỗi lần cô về phòng đi tắm, trong bồn đã được xả nước ấm sẵn, cho đến khi Lục Hạo đi học, cô mới biết, hoá ra trước đó mỗi ngày Lục Hạo đều tính thời gian rồi bảo giúp việc chuẩn bị nước tắm cho cô.

Hoặc là không biết có phải do được Lục Hạo gọt hoa quả cho quen rồi không, mà bây giờ hoa quả của giúp việc gọt cô cứ thấy không được đẹp mắt, miếng to miếng nhỏ.

Nghĩ nghĩ trong đầu, Tô Hiểu cũng buột miệng nói ra: “Cậu đi học rồi, trong nhà không có ai gọt hoa quả cho tôi nữa.”

Nếu như là người khác nghe câu nói này, có lẽ sẽ không vui lắm, cứ như là giữ cậu lại chỉ để gọt hoa quả vậy.

Nhưng Lục Hạo lại rất vui, thì ra cậu cũng có thể trở thành người nếu vắng mặt sẽ khiến người ta cảm thấy không quen.

Thì ra cậu cũng có thể trở thành người có ích cho người khác.

Chứ không phải như lời bà nội nói, sự tồn tại của cậu trên thế giới này là vô dụng, không có ý nghĩa gì cả.

Nghĩ như vậy, Lục Hạo nhanh nhẹn lấy một quả đào, cẩn thận gọt quả cắt miếng rồi đưa cho Tô Hiểu.

Tô Hiểu nhận lấy, khi chiếc đĩa sứ trắng rời khỏi tay Lục Hạo, vết bầm tím vốn bị che dưới tay áo lộ ra.

Tô Hiểu chau mày, “Làm sao vậy?”

Lục Hạo kìm nén sự bối rối trong ánh mắt mà che tay áo lại, “Hôm qua lúc xuống nhà không cẩn thận bị ngã.”

Tô Hiểu nhìn Lục Hạo, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Sao đi đứng không cẩn thận như vậy?”

“Lần sau sẽ chú ý hơn ạ.”

Nói xong, vào khoảnh khắc Tô Hiểu quay người Lục Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.

*

Lục Hạo về nhà, ngoài buổi tối thứ 6 bận thì hai ngày cuối tuần Lục Trầm Uyên đều về nhà ăn cơm.

Thời tiết tháng 9 không còn nóng bức như hai tháng trước nữa, Tô Hiểu lại muốn đi dạo phố, cô cũng đưa cả Lục Hạo theo, thuận tiện mua cho cậu thêm mấy bộ quần áo mùa thu.

Cô phát hiện ra chỉ cần mình không chủ động thì Lục Hạo sẽ không yêu cầu bất cứ thứ gì.

Có gì thì ăn vậy, có gì thì dùng đó.

Hai ngày cuối tuần trải qua vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái.

Chiều chủ nhật, Lục Hạo phải quay lại trường.

Sau khi Lục Hạo đi, Tô Hiểu lại lấy bản thiết kế trâm cài đang vẽ dở hôm trước ra.

Từ khi cô đăng video đánh đàn chủ đề cổ phong lên mạng thì AI liền bắt đầu đề xuất cho cô đủ thứ đồ liên quan đến cổ phong.

Đặc biệt là những đồ trang sức tinh tế đẹp đẽ vô cùng thu hút Tô Hiểu.

Cô xem rất nhiều, tuy công nghệ kỹ thuật bây giờ đã tiến bộ hơn nhiều nhưng cô cứ cảm thấy trang sức thiếu thứ gì đó.

Vừa lúc cô cũng rảnh nên tự vẽ bản thảo thiết kế trang sức.

Sau khi ngồi trong phòng một buổi tối tô tô vẽ vẽ, cuối cùng bản thiết kế của Tô Hiểu cũng hoàn thành.

Tiểu Bảo: “Cô không nói tôi cũng không biết đây là trâm cài đâu.”

Tô Hiểu: “Đúng là không biết thưởng thức.”

Tô Hiểu đưa bản vẽ cho Lăng Diệp và Dư Cẩn xem, giải thích chi tiết cho họ cần phải dùng chất liệu gì, chỗ nào cần nạm khắc, màu sắc gì…

Vừa nói xong thì thấy Lục Trầm Uyên về lấy đồ, vừa lúc anh liếc qua bản vẽ trong tay Tô Hiểu, “Cái này là vẽ….cành trúc mọc cong?”

Tô Hiểu: …………

Lăng Diệp đi đến bên cạnh nói nhỏ với Lục Trầm Uyên: “Là trâm cài…..”

Lục Trầm Uyên mặt không đổi sắc: “Trầm cài đẹp lắm.”

Tô Hiểu dùng câu nói với Tiểu Bảo nói với Lục Trầm Uyên: “Không biết thưởng thức!”

Cô vẽ xấu như vậy sao!

Tô Hiểu không phục, chạy “bộp, bộp, bộp” lên lầu, cố tình giẫm mạnh xuống sàn để bày tỏ sự bất mãn.

Vừa về phòng thì một cuộc điện thoại gọi tới.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, biểu cảm trên mặt Tô Hiểu trở nên nghiêm túc.

Tô Hiểu bấm nghe điện thoại.

“Xin chào, Tô tiểu thư, đã có kết quả xét nghiệm ADN rồi.”

4

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.