0 chữ
Chương 64
Chương 64
Lục Trầm Uyên cũng không ngờ nhanh như vậy mình lại phải quay về nhà cũ một chuyến.
Anh mở lại hình ảnh chuyển khoản và đoạn ghi âm người giúp việc thú nhận mà trợ lý Tăng gửi, dựa người vào ghế nhắm mắt bất lực.
Anh không biết nên đánh giá mẹ mình như thế nào.
Anh không hiểu, rốt cuộc là trước khi làm gì đó bà ấy không suy nghĩ, hay là nghĩ rằng là mẹ anh nên anh sẽ dung túng cho bà.
Chuyện mẹ Lục làm, Lục Trầm Uyên chỉ điều tra một chút là có thể biết rõ.
Đợi đến khi xe dừng trước cửa, Lục Trầm Uyên mới mở mắt bước xuống xe vào nhà.
Không giống với lần trước, lần này mẹ Lục thấy anh đến không hề thể hiện ra chút vui vẻ nào, mà yên tĩnh ngồi đợi anh tiến lại gần.
Khi Lục Trầm Uyên đến bên cạnh bà, mẹ Lục mới bỏ quyển sách trong tay xuống, cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói lạnh nhạt thường ngày của Lục Trầm Uyên lúc này pha thêm chút thất vọng: “Con nghĩ chuyện ở đồn cảnh sát lần trước đã đủ để mẹ sáng mắt ra rồi chứ.”
Mẹ Lục vẫn giả ngốc: “Sao vậy?”
Lục Trầm Uyên: “Không cần giả vờ nữa, người giúp việc đó đã nói hết mọi chuyện rồi.”
Vốn tưởng rằng mẹ Lục sẽ lại tìm đủ mọi lý do thoái thác, Lục Trầm Uyên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý gọi bác sĩ đến rồi.
Không ngờ mẹ Lục lại khóc rồi.
Trong ký ức của Lục Trầm Uyên, lần cuối cùng bà khóc trước mặt anh là khi ba anh qua đời.
Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng của mẹ Lục, bà dường như đang cố kìm nén cảm xúc của mình, “Ta chỉ muốn ở bên cạnh Hạo Hạo nhiều hơn thôi cũng không được sao? Ta không biết tại sao quan hệ giữa Tô Hiểu và Hạo Hạo đột nhiên lại tốt lên như vậy, nhưng từ sau đó Hạo Hạo liền không muốn gặp ta nữa, ta là bà nội thằng bé, ta cũng nhớ cháu mình chứ. Nhìn thấy thằng bé thân mật với Tô Hiểu nhưng lại xa lánh ta, ta cũng sẽ buồn!”
Lục Trầm Uyên chau mày, “Mẹ không hề thích thằng bé.”
Đây là câu trần thuật.
Khi nghe thấy câu nói này, bàn tay dưới bàn của mẹ Lục theo bản năng nắm chặt lấy mép áo.
“Trước đây có lẽ là ta có định kiến với Hạo Hạo, nhưng nhiều năm như vậy sao có thể mãi không thay đổi được chứ? Bây giờ ta thật sự rất thích thằng bé, nói cho cùng cũng là một đứa bé đáng thương.”
Lời mẹ Lục nói, Lục Trầm Uyên không tin.
Cho dù bà có nói thế nào, cho dù đúng như bà nói bà thật sự thích Lục Hạo, anh cũng sẽ không để Lục Hạo tiếp xúc với bà.
Bởi vì…..rõ ràng là Lục Hạo vô cùng bài xích mẹ anh.
Sau khi Lục Trầm Uyên thấy đoạn ký ức Tô Hiểu sẽ ngược đãi Lục Hạo thì anh đã bắt đầu tìm bác sĩ tâm lý phù hợp cho Lục Hạo rồi.
Chỉ là đoạn ký ức đó đến bất ngờ, không đầu không đuôi, mà biểu hiện của Tô Hiểu cũng càng khiến anh thấy nghi ngờ nên quyết định quan sát Lục Hạo một thời gian rồi mới quyết định.
Cũng không ngờ đến, qua một kỳ nghỉ hè, Lục Hạo vốn dĩ hướng nội lại trở nên hoạt bát hơn.
Nghe lời mẹ Lục nói, Lục Trầm Uyên cũng không phản bác mà chỉ nhàn nhạt hỏi: “Lục Hạo thích ăn gì?”
Mẹ Lục đứng hình.
Cũng không biết là vui hay buồn.
Con trai của bà ta ưu tú đến mức, chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy đã vạch trần lời nói dối của bà ta, ngay cả khi bà ta đang khóc thằng bé vẫn nhẫn tâm vạch trần.
Lục Trầm Uyên ngồi dựa vào ghế sô pha thở dài, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt phức tạp.
Sau đó anh đứng dậy rời đi, để lại mẹ Lục vẫn đang sững sở.
Bước chân của Lục Trầm Uyên rất nặng nề.
Mẹ mình trở nên như vậy, nói không đau lòng là giả.
Sống với bà nhiều năm như vậy, Lục Trầm Uyên cũng có thể đoán được suy nghĩ của bà.
Bà không muốn Lục thị mà chồng mình vất vả thành lập sau này giao cho Lục Hạo, nên không thích thằng bé.
Lục Trầm Uyên nghĩ rằng chỉ cần để Lục Hạo tránh xa bà ra là được nhưng bây giờ xem ra không đơn giản như vậy.
Nếu như không thích, tại sao còn ép buộc phải giữ Lục Hạo bên cạnh mình?
Dường như không đơn thuần chỉ là không thích.
Lục Trầm Uyên gửi tin nhắn cho trợ lý Tăng, bảo cậu ta liên hệ bác sĩ khám bệnh cho mẹ Lục trước đây.
“Còn nữa, sắp xếp thêm vài người giúp việc nữa ở nhà mẹ tôi.”
Anh mở lại hình ảnh chuyển khoản và đoạn ghi âm người giúp việc thú nhận mà trợ lý Tăng gửi, dựa người vào ghế nhắm mắt bất lực.
Anh không biết nên đánh giá mẹ mình như thế nào.
Anh không hiểu, rốt cuộc là trước khi làm gì đó bà ấy không suy nghĩ, hay là nghĩ rằng là mẹ anh nên anh sẽ dung túng cho bà.
Chuyện mẹ Lục làm, Lục Trầm Uyên chỉ điều tra một chút là có thể biết rõ.
Đợi đến khi xe dừng trước cửa, Lục Trầm Uyên mới mở mắt bước xuống xe vào nhà.
Không giống với lần trước, lần này mẹ Lục thấy anh đến không hề thể hiện ra chút vui vẻ nào, mà yên tĩnh ngồi đợi anh tiến lại gần.
Khi Lục Trầm Uyên đến bên cạnh bà, mẹ Lục mới bỏ quyển sách trong tay xuống, cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Mẹ Lục vẫn giả ngốc: “Sao vậy?”
Lục Trầm Uyên: “Không cần giả vờ nữa, người giúp việc đó đã nói hết mọi chuyện rồi.”
Vốn tưởng rằng mẹ Lục sẽ lại tìm đủ mọi lý do thoái thác, Lục Trầm Uyên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý gọi bác sĩ đến rồi.
Không ngờ mẹ Lục lại khóc rồi.
Trong ký ức của Lục Trầm Uyên, lần cuối cùng bà khóc trước mặt anh là khi ba anh qua đời.
Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng của mẹ Lục, bà dường như đang cố kìm nén cảm xúc của mình, “Ta chỉ muốn ở bên cạnh Hạo Hạo nhiều hơn thôi cũng không được sao? Ta không biết tại sao quan hệ giữa Tô Hiểu và Hạo Hạo đột nhiên lại tốt lên như vậy, nhưng từ sau đó Hạo Hạo liền không muốn gặp ta nữa, ta là bà nội thằng bé, ta cũng nhớ cháu mình chứ. Nhìn thấy thằng bé thân mật với Tô Hiểu nhưng lại xa lánh ta, ta cũng sẽ buồn!”
Đây là câu trần thuật.
Khi nghe thấy câu nói này, bàn tay dưới bàn của mẹ Lục theo bản năng nắm chặt lấy mép áo.
“Trước đây có lẽ là ta có định kiến với Hạo Hạo, nhưng nhiều năm như vậy sao có thể mãi không thay đổi được chứ? Bây giờ ta thật sự rất thích thằng bé, nói cho cùng cũng là một đứa bé đáng thương.”
Lời mẹ Lục nói, Lục Trầm Uyên không tin.
Cho dù bà có nói thế nào, cho dù đúng như bà nói bà thật sự thích Lục Hạo, anh cũng sẽ không để Lục Hạo tiếp xúc với bà.
Bởi vì…..rõ ràng là Lục Hạo vô cùng bài xích mẹ anh.
Sau khi Lục Trầm Uyên thấy đoạn ký ức Tô Hiểu sẽ ngược đãi Lục Hạo thì anh đã bắt đầu tìm bác sĩ tâm lý phù hợp cho Lục Hạo rồi.
Chỉ là đoạn ký ức đó đến bất ngờ, không đầu không đuôi, mà biểu hiện của Tô Hiểu cũng càng khiến anh thấy nghi ngờ nên quyết định quan sát Lục Hạo một thời gian rồi mới quyết định.
Nghe lời mẹ Lục nói, Lục Trầm Uyên cũng không phản bác mà chỉ nhàn nhạt hỏi: “Lục Hạo thích ăn gì?”
Mẹ Lục đứng hình.
Cũng không biết là vui hay buồn.
Con trai của bà ta ưu tú đến mức, chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy đã vạch trần lời nói dối của bà ta, ngay cả khi bà ta đang khóc thằng bé vẫn nhẫn tâm vạch trần.
Lục Trầm Uyên ngồi dựa vào ghế sô pha thở dài, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt phức tạp.
Sau đó anh đứng dậy rời đi, để lại mẹ Lục vẫn đang sững sở.
Bước chân của Lục Trầm Uyên rất nặng nề.
Mẹ mình trở nên như vậy, nói không đau lòng là giả.
Sống với bà nhiều năm như vậy, Lục Trầm Uyên cũng có thể đoán được suy nghĩ của bà.
Bà không muốn Lục thị mà chồng mình vất vả thành lập sau này giao cho Lục Hạo, nên không thích thằng bé.
Lục Trầm Uyên nghĩ rằng chỉ cần để Lục Hạo tránh xa bà ra là được nhưng bây giờ xem ra không đơn giản như vậy.
Nếu như không thích, tại sao còn ép buộc phải giữ Lục Hạo bên cạnh mình?
Dường như không đơn thuần chỉ là không thích.
Lục Trầm Uyên gửi tin nhắn cho trợ lý Tăng, bảo cậu ta liên hệ bác sĩ khám bệnh cho mẹ Lục trước đây.
“Còn nữa, sắp xếp thêm vài người giúp việc nữa ở nhà mẹ tôi.”
3
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
