0 chữ
Chương 61
Chương 61
Drama của Tô Liên cho đến sáng ngày hôm sau vẫn ở top hot search.
Tô Hiểu đã ngủ nên không biết chuyện, hôm qua những hot search này cứ tụt xong lại lên, tụt xong lại lên, dường như có hai người đang kéo co vậy, cuối cùng người mua hot search vẫn giành chiến thắng.
Tô Hiểu vươn vai, mở rèm cửa tự động.
Hướng của phòng ngủ chính cũng giống như phòng của Lục Hạo, ánh nắng sớm mai chiếu vào, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đương nhiên, với điều kiện là không phải dậy đi làm.
Sau khi Tô Hiểu vệ sinh cá nhân xong liền xuống ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng của mình.
Không biết tại sao, mẹ Lục lại đến nữa rồi.
Bà chậm rãi tiến vào trong nhà.
Lúc này, bữa sáng của Tô Hiểu vừa được bê lên.
Mẹ Lục cười hiền từ, “Bây giờ mới ăn sáng sao?”
Tô Hiểu không biết bà ta lại muốn làm gì, cười rạng rỡ trả lời, “Đúng vậy, dì có ăn không?”
Tô Hiểu đã chuẩn bị xong rồi, nếu bà ta nói ăn, đợi bà ta ngồi xuống liền nói không nấu phần của bà ta, cho bà ta tức chớt.
Nhưng mẹ Lục lại nói không ăn, không biết bà ta muốn làm gì, đi một vòng phòng khách, “Ta không ăn đâu, chỉ đến thăm con dâu một lát thôi.”
Mẹ Lục nói xong liền đi mất.
Hành động của bà ta rất kỳ lạ, đáng tiếc sự chú ý của Tô Hiểu đều đặt lên đồ ăn, tạm thời bỏ chuyện này sang một bên.
*
Sau khi ăn sáng xong, Tô Hiểu ra ngoài vườn hít thở không khí.
Hôm qua trời vừa mưa, trong vườn tràn ngập mùi hương thanh mát của đất, thời tiết hôm nay cũng không nóng bức như mấy hôm trước, gió thổi nhè nhẹ vô cùng mát mẻ.
Lúc trước Tô Hiểu đăng video đánh đàn lên mạng, không hề hot như Tiểu Bảo mong đợi, nhưng cũng nổi trong giới cổ phong, cũng vì vậy Tô Hiểu thu hút được mấy nghìn fans.
ID của Tô Hiểu là một dạy số tự động do hệ thống đề xuất, số cuối là 7.
Vì vậy fan của cô gọi Tô Hiểu thân mật là 77 (Thất Thất), thỉnh thoảng lại hỏi cô khi nào sẽ ra video mới.
Hôm nay thời tiết mát mẻ, Tô Hiểu quyết định chọn ngày không bằng gặp ngày.
Nghĩ vậy, Tô Hiểu đến phòng thay đồ chọn một chiếc váy phù hợp, bảo giúp việc mang đàn đến đình nghỉ trong vườn.
Sau khi Tô Hiểu chuẩn bị xong liền gọi Lăng Diệp đến đặt máy quay, “Giống như lần trước, đừng quay mặt tôi nha.”
Lần này lấy điện thoại của Tô Hiểu quay.
Đăng lên mạng chỉ đơn giản là cô thích chia sẻ mà thôi, nên Tô Hiểu cũng không có dự định mua thiết bị chuyên nghiệp gì. Khi rảnh rỗi đàn một khúc đăng lên chia sẻ cho những người yêu thích cổ phong là cô cảm thấy đã đủ rồi.
Tuy là mùa hè, nhưng Tô Hiểu lại đánh một khúc về hoa mai.
Kết thúc ca khúc này, Lăng Diệp xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình, “Mùa này mà đàn ca khúc này có phải không hợp lắm không?
Tô Hiểu tiến lên mấy bước lấy lại điện thoại của mình, “Không hợp chỗ nào? Giải nhiệt đó!”
Dư Cẩn liếc Lăng Diệp: “Không biết thưởng thức.”
Lăng Diệp: “Tôi…..”
Anh ta không dám phản bác.
Anh ta không đánh lại Dư Cẩn.
Nhưng ai lại giải nhiệt kiểu này chứ!
Tô Hiểu xem đi xem lại video của mình, thấy góc quay và âm thanh đều không có vấn đề gì liền đăng lên tài khoản của mình.
Video của Tô Hiểu rất đơn giản, thậm chí còn không edit.
So với những video được chỉnh sửa kỹ lưỡng trên nền tảng này thì video của Tô Hiểu giống như nhà cấp 4 so với biệt thự vậy.
Nhưng cũng không che lấp được tài đánh đàn của Tô Hiểu, cho dù giản dị nhưng cũng được rất nhiều người thích.
Có một bạn fan còn chuyển sang file mp3, để mọi người có thể nghe bất cứ lúc nào.
Sau khi Tô Hiểu nhìn thấy file ở khung bình luận, bản thân cô cũng tải xuống và gửi tin nhắn cảm ơn cho bạn fan đó.
“Cảm ơn!”
Một lúc lâu sau bạn fan đó mới trả lời: “Đừng khách sáo, ba mẹ tôi rất thích tác phẩm của cô, tôi chuyển file mp3 là để thuận tiện cho họ, tiện tay lên gửi lên đây thôi.”
*
Chiều hôm đó Tô Hiểu đi dạo phố.
Thời tiết chuyển lạnh rồi, phải mua quần áo thôi.
Cô không có gì để mặc.
Lăng Diệp nhìn quần áo chất đầy phòng thay đồ mà trầm mặc.
………Quả nhiên, phụ nữ luôn luôn cảm thấy mình không có gì để mặc.
Đi dạo phố xong Tô Hiểu cũng ăn ở ngoài luôn rồi mới về nhà.
Khi về đến nhà, còn chưa vào nhà Tô Hiểu đã thấy bầu không khí không đúng lắm, không có ai ra mở cửa cho cô.
Cô nghi ngờ đẩy cửa ra.
Mẹ Lục và Lục Trầm Uyên đang ngồi trên sô pha đợi cô.
Thấy Tô Hiểu về, Lục Trầm Uyên mở miệng, “Được rồi, Tô Hiểu về rồi, mẹ có chuyện gì thì nói đi.”
Tô Hiểu đã ngủ nên không biết chuyện, hôm qua những hot search này cứ tụt xong lại lên, tụt xong lại lên, dường như có hai người đang kéo co vậy, cuối cùng người mua hot search vẫn giành chiến thắng.
Tô Hiểu vươn vai, mở rèm cửa tự động.
Hướng của phòng ngủ chính cũng giống như phòng của Lục Hạo, ánh nắng sớm mai chiếu vào, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đương nhiên, với điều kiện là không phải dậy đi làm.
Sau khi Tô Hiểu vệ sinh cá nhân xong liền xuống ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng của mình.
Không biết tại sao, mẹ Lục lại đến nữa rồi.
Bà chậm rãi tiến vào trong nhà.
Lúc này, bữa sáng của Tô Hiểu vừa được bê lên.
Mẹ Lục cười hiền từ, “Bây giờ mới ăn sáng sao?”
Tô Hiểu không biết bà ta lại muốn làm gì, cười rạng rỡ trả lời, “Đúng vậy, dì có ăn không?”
Nhưng mẹ Lục lại nói không ăn, không biết bà ta muốn làm gì, đi một vòng phòng khách, “Ta không ăn đâu, chỉ đến thăm con dâu một lát thôi.”
Mẹ Lục nói xong liền đi mất.
Hành động của bà ta rất kỳ lạ, đáng tiếc sự chú ý của Tô Hiểu đều đặt lên đồ ăn, tạm thời bỏ chuyện này sang một bên.
*
Sau khi ăn sáng xong, Tô Hiểu ra ngoài vườn hít thở không khí.
Hôm qua trời vừa mưa, trong vườn tràn ngập mùi hương thanh mát của đất, thời tiết hôm nay cũng không nóng bức như mấy hôm trước, gió thổi nhè nhẹ vô cùng mát mẻ.
Lúc trước Tô Hiểu đăng video đánh đàn lên mạng, không hề hot như Tiểu Bảo mong đợi, nhưng cũng nổi trong giới cổ phong, cũng vì vậy Tô Hiểu thu hút được mấy nghìn fans.
Vì vậy fan của cô gọi Tô Hiểu thân mật là 77 (Thất Thất), thỉnh thoảng lại hỏi cô khi nào sẽ ra video mới.
Hôm nay thời tiết mát mẻ, Tô Hiểu quyết định chọn ngày không bằng gặp ngày.
Nghĩ vậy, Tô Hiểu đến phòng thay đồ chọn một chiếc váy phù hợp, bảo giúp việc mang đàn đến đình nghỉ trong vườn.
Sau khi Tô Hiểu chuẩn bị xong liền gọi Lăng Diệp đến đặt máy quay, “Giống như lần trước, đừng quay mặt tôi nha.”
Lần này lấy điện thoại của Tô Hiểu quay.
Đăng lên mạng chỉ đơn giản là cô thích chia sẻ mà thôi, nên Tô Hiểu cũng không có dự định mua thiết bị chuyên nghiệp gì. Khi rảnh rỗi đàn một khúc đăng lên chia sẻ cho những người yêu thích cổ phong là cô cảm thấy đã đủ rồi.
Tuy là mùa hè, nhưng Tô Hiểu lại đánh một khúc về hoa mai.
Tô Hiểu tiến lên mấy bước lấy lại điện thoại của mình, “Không hợp chỗ nào? Giải nhiệt đó!”
Dư Cẩn liếc Lăng Diệp: “Không biết thưởng thức.”
Lăng Diệp: “Tôi…..”
Anh ta không dám phản bác.
Anh ta không đánh lại Dư Cẩn.
Nhưng ai lại giải nhiệt kiểu này chứ!
Tô Hiểu xem đi xem lại video của mình, thấy góc quay và âm thanh đều không có vấn đề gì liền đăng lên tài khoản của mình.
Video của Tô Hiểu rất đơn giản, thậm chí còn không edit.
So với những video được chỉnh sửa kỹ lưỡng trên nền tảng này thì video của Tô Hiểu giống như nhà cấp 4 so với biệt thự vậy.
Nhưng cũng không che lấp được tài đánh đàn của Tô Hiểu, cho dù giản dị nhưng cũng được rất nhiều người thích.
Có một bạn fan còn chuyển sang file mp3, để mọi người có thể nghe bất cứ lúc nào.
Sau khi Tô Hiểu nhìn thấy file ở khung bình luận, bản thân cô cũng tải xuống và gửi tin nhắn cảm ơn cho bạn fan đó.
“Cảm ơn!”
Một lúc lâu sau bạn fan đó mới trả lời: “Đừng khách sáo, ba mẹ tôi rất thích tác phẩm của cô, tôi chuyển file mp3 là để thuận tiện cho họ, tiện tay lên gửi lên đây thôi.”
*
Chiều hôm đó Tô Hiểu đi dạo phố.
Thời tiết chuyển lạnh rồi, phải mua quần áo thôi.
Cô không có gì để mặc.
Lăng Diệp nhìn quần áo chất đầy phòng thay đồ mà trầm mặc.
………Quả nhiên, phụ nữ luôn luôn cảm thấy mình không có gì để mặc.
Đi dạo phố xong Tô Hiểu cũng ăn ở ngoài luôn rồi mới về nhà.
Khi về đến nhà, còn chưa vào nhà Tô Hiểu đã thấy bầu không khí không đúng lắm, không có ai ra mở cửa cho cô.
Cô nghi ngờ đẩy cửa ra.
Mẹ Lục và Lục Trầm Uyên đang ngồi trên sô pha đợi cô.
Thấy Tô Hiểu về, Lục Trầm Uyên mở miệng, “Được rồi, Tô Hiểu về rồi, mẹ có chuyện gì thì nói đi.”
3
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
