0 chữ
Chương 150
Chương 150
Lục Trầm Uyên đã đồng ý với Tô Hiểu, thế là anh thật sự ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng rồi mới ra ngoài.
Khi đi ra, Tô Hiểu đã nằm trên giường đắp chăn gọn gàng, hai mắt nhắm chặt.
Lục Trầm Uyên đương nhiên nhìn ra cô vẫn chưa ngủ, nhưng anh cũng không vạch trần, cầm máy sấy đi vào phòng tắm sấy khô tóc rồi mới ra ngoài nhẹ nhàng lên giường nằm.
Dù có thể không nhận được hồi đáp nhưng Lục Trầm Uyên vẫn nhẹ nhàng nói với Tô Hiểu một câu ngủ ngon.
Tô Hiểu suýt nữa thì buột miệng đáp lại câu ngủ ngon của anh theo thói quen.
May mà lúc chuẩn bị nói thì nhớ ra mình đang giả vờ ngủ, thế là lập tức nhắm chặt miệng và mắt lại.
Hai người rõ ràng đều đang tỉnh, nhưng lại không ai nói gì.
Lục Trầm Uyên đợi mãi một lúc lâu mới đợi được đến lúc nghe thấy tiếng thở đều đều của người bên cạnh.
Anh nghiêng người sang, đưa tay vén những lọn tóc của Tô Hiểu, cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên phần cổ trắng ngần của cô một nụ hôn, thì thầm bên tai: “Ngủ ngon.”
*
Ngoài sắp xếp hai trợ lý cho Tô Hiểu, Lục Trầm Uyên còn mời một studio giúp tối ưu hóa những bản thiết kế trước đây của cô.
Hiệu suất làm việc của studio rất cao, sáng sớm hôm sau đã gửi các bản thiết kế đến mail của trợ lý Tăng.
Sau khi nhận được bản thiết kế, Lục Trầm Uyên không hề chần chừ, lập tức lên đường bay sang Mỹ.
Khi Tô Hiểu thức dậy, cô đã nhận được tin nhắn của Lục Trầm Uyên báo rằng anh đã lên máy bay.
Cô nhẹ nhàng thở phào.
Tối qua còn lo lắng hôm nay sẽ ngượng ngùng, bây giờ thì tốt rồi.
Sau khi chăm chút xong, Tô Hiểu đến Mạnh gia ăn bữa trưa.
Mạnh Vân Thư bảo có người tặng cho nhà một con gà đặc sản, nói là thịt vô cùng ngon, giá trị dinh dưỡng cũng cao, bảo Tô Hiểu qua cùng ăn.
Bây giờ Mạnh Vân Thư cứ thấy cái gì nhiều dinh dưỡng đều muốn gọi Tô Hiểu qua, ông luôn bảo cô quá gầy.
Tô Hiểu véo cục thịt trên khuôn mặt mình, hiểu được ý nghĩa “gầy” trong mắt phụ huynh là gì.
Sau khi ăn trưa ở Mạnh gia xong, Tô Hiểu còn phải đi ghi hình tập 3 chương trình tài nghệ cổ phong.
Lúc ăn cơm tài xế có việc gấp nên rời đi trước, Tô Hiểu bảo Mạnh Hà Ngộ đưa cô đến hậu trường ghi hình.
Gần đây Lăng Diệp rất bận, Lục Trầm Uyên ném cho anh ta một đống việc, quả thật không dứt ra được nên hôm nay chỉ có Dư Cẩn đi cùng Tô Hiểu.
Đến cửa đài truyền hình, Mạnh Hà Ngộ và Tô Hiểu cùng xuống xe.
Nam thanh nữ tú, rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Dư Cẩn ngẩn người, nhìn chằm chằm Mạnh Hà Ngộ một lát, không nói gì.
Đợi Tô Hiểu lại gần, Dư Cẩn mới nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Tôi sẽ không nói với Lục tổng đâu.”
Tô Hiểu mới biết thì ra Dư Cẩn đã hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Anh ấy là anh trai tôi!”
Tô Hiểu không nói rõ là anh trai gì, Dư Cẩn tự hiểu theo ý mình.
Quả thật, sau khi nghe Tô Hiểu giải thích, Dư Cẩn tự động cho rằng Mạnh Hà Ngộ là anh họ của Tô Hiểu. Đối với việc riêng của Tô Hiểu, cô ấy cũng không hỏi quá nhiều.
Mạnh Hà Ngộ khá tò mò với việc ghi hình chương trình, vừa hay hôm nay không phải đi làm, thế là đi vào cùng Tô Hiểu luôn.
Một hàng người đi vào thang máy lên tầng ghi hình chương trình.
Đến nơi Tô Hiểu đi make up trước như thường lệ, còn Mạnh Hà Ngộ thì đi xem xung quanh.
Sau khi dạo một vòng, Mạnh Hà Ngộ quay về phòng hoá trang, vừa đi vào thì một hộp hình cầu chạm khắc tinh xảo lăn đến chân anh.
Thứ đó là của Diệp Hoa Tử, là một hộp phấn được đóng gói hết sức tinh tế.
Diệp Hoa Tử đã thay trang phục biểu diễn nhưng chưa thắt dây đai xong, không tiện cử động nên lên tiếng nhờ Mạnh Hà Ngộ, “Xin chào, có thể nhặt giúp tôi được không? Cảm ơn anh!”
Mạnh Hà Ngộ nghe thấy, rất hào phóng đồng ý, “Được.”
Chỉ là tiện tay mà thôi.
Sau đó, Mạnh - siêu cấp vô địch thẳng nam - Hà Ngộ cầm hộp phấn, ném một quả 3 điểm về phía Diệp Hoa Tử như đang chơi bóng rổ.
Tô Hiểu vừa đi ra thì bắt gặp cảnh này.
Nắp hộp phấn vốn dĩ không được chặt, có lẽ trong lúc lăn đã bị lỏng ra. Khi bay đến trước mặt Diệp Hoa Tử, toàn bộ phấn bên trong bung ra, phủ đầy lên mặt cô ấy.
Kiểu tóc vừa mới làm xong, lớp trang điểm vừa được tô vẽ tỉ mỉ của Diệp Hoa Tử, tất cả đều bị lớp phấn trắng tinh phủ kín.
Vì nhắm mắt theo bản năng, cô ấy không tránh được, bị hộp phấn đập vào đầu.
Tô Hiểu: ……
Diệp Hoa Tử mở mắt, lông mi cong dài cũng bị phủ trắng phấn.
Mạnh Hà Ngộ cũng không ngờ chuyện sẽ như vậy, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Mà bên kia đạo diễn đã bắt đầu giục Tô Hiểu lên sân khấu.
Tô Hiểu chạy đến bên Mạnh Hà Ngộ, “Anh nhớ nè, khi xin lỗi phải bỏ cái tư duy thẳng nam của anh đi, nếu không anh sẽ chỉ làm cô ấy càng tức giận thêm thôi. Anh cẩn thận đó, fan của cô ấy mỗi người nhổ một ngụm nước bọt thôi cũng có thể dìm chết anh.”
Mạnh Hà Ngộ: “!!! Được, anh biết rồi.”
Nhưng anh không hỏi ra miệng.
Tư duy thẳng nam là cái gì?
Tô Hiểu lại tưởng Mạnh Hà Ngộ đã hiểu, vỗ vỗ vai anh, “Đi đây.”
Editor: Chương cuối cùng của năm 2024 âm lịch rồi, chúc mọi người một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý nha. Mong rằng 2025 mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ truyện, cảm ơn mọi người rất nhiều🥰🥰🥰
Khi đi ra, Tô Hiểu đã nằm trên giường đắp chăn gọn gàng, hai mắt nhắm chặt.
Lục Trầm Uyên đương nhiên nhìn ra cô vẫn chưa ngủ, nhưng anh cũng không vạch trần, cầm máy sấy đi vào phòng tắm sấy khô tóc rồi mới ra ngoài nhẹ nhàng lên giường nằm.
Dù có thể không nhận được hồi đáp nhưng Lục Trầm Uyên vẫn nhẹ nhàng nói với Tô Hiểu một câu ngủ ngon.
Tô Hiểu suýt nữa thì buột miệng đáp lại câu ngủ ngon của anh theo thói quen.
May mà lúc chuẩn bị nói thì nhớ ra mình đang giả vờ ngủ, thế là lập tức nhắm chặt miệng và mắt lại.
Hai người rõ ràng đều đang tỉnh, nhưng lại không ai nói gì.
Lục Trầm Uyên đợi mãi một lúc lâu mới đợi được đến lúc nghe thấy tiếng thở đều đều của người bên cạnh.
*
Ngoài sắp xếp hai trợ lý cho Tô Hiểu, Lục Trầm Uyên còn mời một studio giúp tối ưu hóa những bản thiết kế trước đây của cô.
Hiệu suất làm việc của studio rất cao, sáng sớm hôm sau đã gửi các bản thiết kế đến mail của trợ lý Tăng.
Sau khi nhận được bản thiết kế, Lục Trầm Uyên không hề chần chừ, lập tức lên đường bay sang Mỹ.
Khi Tô Hiểu thức dậy, cô đã nhận được tin nhắn của Lục Trầm Uyên báo rằng anh đã lên máy bay.
Cô nhẹ nhàng thở phào.
Tối qua còn lo lắng hôm nay sẽ ngượng ngùng, bây giờ thì tốt rồi.
Sau khi chăm chút xong, Tô Hiểu đến Mạnh gia ăn bữa trưa.
Mạnh Vân Thư bảo có người tặng cho nhà một con gà đặc sản, nói là thịt vô cùng ngon, giá trị dinh dưỡng cũng cao, bảo Tô Hiểu qua cùng ăn.
Tô Hiểu véo cục thịt trên khuôn mặt mình, hiểu được ý nghĩa “gầy” trong mắt phụ huynh là gì.
Sau khi ăn trưa ở Mạnh gia xong, Tô Hiểu còn phải đi ghi hình tập 3 chương trình tài nghệ cổ phong.
Lúc ăn cơm tài xế có việc gấp nên rời đi trước, Tô Hiểu bảo Mạnh Hà Ngộ đưa cô đến hậu trường ghi hình.
Gần đây Lăng Diệp rất bận, Lục Trầm Uyên ném cho anh ta một đống việc, quả thật không dứt ra được nên hôm nay chỉ có Dư Cẩn đi cùng Tô Hiểu.
Đến cửa đài truyền hình, Mạnh Hà Ngộ và Tô Hiểu cùng xuống xe.
Nam thanh nữ tú, rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Dư Cẩn ngẩn người, nhìn chằm chằm Mạnh Hà Ngộ một lát, không nói gì.
Đợi Tô Hiểu lại gần, Dư Cẩn mới nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Tôi sẽ không nói với Lục tổng đâu.”
Tô Hiểu không nói rõ là anh trai gì, Dư Cẩn tự hiểu theo ý mình.
Quả thật, sau khi nghe Tô Hiểu giải thích, Dư Cẩn tự động cho rằng Mạnh Hà Ngộ là anh họ của Tô Hiểu. Đối với việc riêng của Tô Hiểu, cô ấy cũng không hỏi quá nhiều.
Mạnh Hà Ngộ khá tò mò với việc ghi hình chương trình, vừa hay hôm nay không phải đi làm, thế là đi vào cùng Tô Hiểu luôn.
Một hàng người đi vào thang máy lên tầng ghi hình chương trình.
Đến nơi Tô Hiểu đi make up trước như thường lệ, còn Mạnh Hà Ngộ thì đi xem xung quanh.
Sau khi dạo một vòng, Mạnh Hà Ngộ quay về phòng hoá trang, vừa đi vào thì một hộp hình cầu chạm khắc tinh xảo lăn đến chân anh.
Thứ đó là của Diệp Hoa Tử, là một hộp phấn được đóng gói hết sức tinh tế.
Diệp Hoa Tử đã thay trang phục biểu diễn nhưng chưa thắt dây đai xong, không tiện cử động nên lên tiếng nhờ Mạnh Hà Ngộ, “Xin chào, có thể nhặt giúp tôi được không? Cảm ơn anh!”
Mạnh Hà Ngộ nghe thấy, rất hào phóng đồng ý, “Được.”
Chỉ là tiện tay mà thôi.
Sau đó, Mạnh - siêu cấp vô địch thẳng nam - Hà Ngộ cầm hộp phấn, ném một quả 3 điểm về phía Diệp Hoa Tử như đang chơi bóng rổ.
Tô Hiểu vừa đi ra thì bắt gặp cảnh này.
Nắp hộp phấn vốn dĩ không được chặt, có lẽ trong lúc lăn đã bị lỏng ra. Khi bay đến trước mặt Diệp Hoa Tử, toàn bộ phấn bên trong bung ra, phủ đầy lên mặt cô ấy.
Kiểu tóc vừa mới làm xong, lớp trang điểm vừa được tô vẽ tỉ mỉ của Diệp Hoa Tử, tất cả đều bị lớp phấn trắng tinh phủ kín.
Vì nhắm mắt theo bản năng, cô ấy không tránh được, bị hộp phấn đập vào đầu.
Tô Hiểu: ……
Diệp Hoa Tử mở mắt, lông mi cong dài cũng bị phủ trắng phấn.
Mạnh Hà Ngộ cũng không ngờ chuyện sẽ như vậy, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Mà bên kia đạo diễn đã bắt đầu giục Tô Hiểu lên sân khấu.
Tô Hiểu chạy đến bên Mạnh Hà Ngộ, “Anh nhớ nè, khi xin lỗi phải bỏ cái tư duy thẳng nam của anh đi, nếu không anh sẽ chỉ làm cô ấy càng tức giận thêm thôi. Anh cẩn thận đó, fan của cô ấy mỗi người nhổ một ngụm nước bọt thôi cũng có thể dìm chết anh.”
Mạnh Hà Ngộ: “!!! Được, anh biết rồi.”
Nhưng anh không hỏi ra miệng.
Tư duy thẳng nam là cái gì?
Tô Hiểu lại tưởng Mạnh Hà Ngộ đã hiểu, vỗ vỗ vai anh, “Đi đây.”
Editor: Chương cuối cùng của năm 2024 âm lịch rồi, chúc mọi người một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý nha. Mong rằng 2025 mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ truyện, cảm ơn mọi người rất nhiều🥰🥰🥰
4
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
