0 chữ
Chương 148
Chương 148
Tối nay Lục Trầm Uyên về hơi muộn, mãi đến khi Tô Hiểu tắm xong mới về đến nhà.
Khi đó, Tô Hiểu đã ngồi dựa gối vào đầu giường cầm điện thoại chơi rồi.
Gần đây cô đã phát hiện ra một thứ thú vị mới.
Game.
Gần đây, một tựa game di động lớn kỷ niệm 5 năm phát hành, quảng bá rầm rộ khắp nơi. Khi quảng cáo lần thứ 800 xuất hiện trước mắt Tô Hiểu, cô cuối cùng cũng nhấn nút tải về.
Quảng cáo thu hút Tô Hiểu chính là bộ skin tuyệt mỹ mới ra mắt của một nữ anh hùng.
Vừa vào game, cô lập tức mua bộ skin đó.
Sau đó, cô mua toàn bộ tướng trong game, rồi lại mua hết những skin đẹp mắt của các tướng.
Chơi game có thể dở, nhưng skin nhất định phải đẹp.
Như Tiểu Bảo nói: “Học kém nhưng đồ dùng học tập thì đầy đủ.”
Đối với Tô Hiểu, người mà tựa game lớn nhất từng chơi chỉ là “Candy Crush”, thì những trò chơi đòi hỏi kỹ năng điều khiển như thế này, không cần nghi ngờ gì, cô chơi rất tệ.
Cô chỉ dựa vào độ linh hoạt của ngón tay nhờ việc chơi đàn, gặp chuyện là chạy nhanh, nên thành tích trông không đến mức quá thảm hại.
Nhưng cô chạy rồi, thì thành tích của đồng đội lại trở nên “lừng lẫy”.
Vì thế, Tô Hiểu đã bị mắng không ít lần.
Tô Hiểu cũng tự kiểm điểm mình, khi gặp phải nguy hiểm thì không chạy theo bản năng nữa, nhưng cô ở lại cũng không tránh khỏi kết cục toàn đội bị tiêu diệt.
Tô - chơi càng kém càng muốn chơi - Hiểu tin chắc rằng chỉ cần cho mình thêm thời gian, cô cũng sẽ chơi giỏi lên thôi.
Thỉnh thoảng, khi thấy mình sắp bị chửi, Tô Hiểu dứt khoát tắt luôn kênh chat rồi tiếp tục chơi như chưa có gì xảy ra.
*
Khi màn hình của Tô Hiểu hiện ra hai chữ “Thất Bại” to đùng thì Lục Trầm Uyên bước vào phòng.
Đã thua hai ván nên Tô Hiểu cũng không muốn chơi nữa, cô đặt điện thoại sang một bên chào Lục Trầm Uyên, “Về rồi hả?”
Lục Trầm Uyên cởi vest ra, “Ừm, về rồi.”
Tuỳ ý vắt áo vest lên sô pha, Lục Trầm Uyên cầm chiếc túi vừa mang về đi qua.
Quần áo mặc ở ngoài cả một ngày trời không tiện ngồi trên giường, Lục Trầm Uyên lại không muốn để Tô Hiểu phải ngẩng đầu nhìn anh, thế là kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống.
Lục Trầm Uyên lấy hết hộp gấm trong túi ra đưa cho Tô Hiểu, “Trâm ngọc lần trước bảo làm cho em, đều làm xong rồi.”
Nghe thấy cái này, Tô Hiểu lập tức ngồi thẳng dậy, mở từng chiếc hộp ra.
Giống như lần trước, mỗi cái trâm đều làm giống yêu cầu của Tô Hiểu, vừa đẹp vừa tinh tế.
Tô Hiểu đột nhiên hơi hiểu những người “nghiện sưu tầm”.
Bây giờ cô cũng có mong muốn sưu tập trâm cài.
Không đeo nhưng muốn có, bày biện ngăn nắp ngắm thôi cũng vui rồi.
Tô Hiểu nhìn trâm ngọc đặt trên ga giường màu hồng phấn, nói: “Tôi muốn mua một tủ trưng bày để trong phòng, sau này những cây trâm làm hoặc mua, có thể đặt vào đó.”
Lục Trầm Uyên đồng ý: “Được, ngày mai tôi sẽ cho người đến đo kích thước.”
“Còn một chuyện nữa.” Lục Trầm Uyên tiếp tục, “Thương hiệu B đã nhìn trúng hai thiết kế trâm ngọc của em và muốn mua bản quyền thiết kế. Họ đang có kế hoạch tận dụng trào lưu cổ phong hiện nay để ra mắt một dòng sản phẩm trâm ngọc cổ phong cao cấp.”
B là một thương hiệu trang sức đẳng cấp thế giới.
Người chế tác trâm ngọc cho Tô Hiểu mà Lục Trầm Uyên tìm có quan hệ với quản lý cấp cao của công ty chi nhánh thương hiệu B. Ngẫu nhiên người quản lý kia nhìn thấy trâm ngọc của Tô Hiểu ở chỗ người thợ kia, cảm thấy đẹp hơn nhiều những chiếc trâm đang có trên thị trường.
Là một vẻ đẹp khó có thể diễn tả, mang một phong vị độc đáo riêng.
Gần đây, trào lưu cổ phong quá hot, đã có không ít thương hiệu xa xỉ nhanh chóng thiết kế và ra mắt các sản phẩm liên quan tại thị trường trong nước, đương nhiên thương hiệu B cũng không muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.
Tô Hiểu: “Ừm?”
Cô cảm nhận được, Lục Trầm Uyên còn chưa nói xong.
Lục Trầm Uyên nói tiếp, “Tôi đề xuất em có thể thành lập thương hiệu của mình trước, sau đó Lục thị sẽ bàn hợp tác với thương hiệu B để đưa ra thị trường.”
Nếu không thành lập thương hiệu mà hợp tác với họ, thì chỉ có thể nhận phí bản quyền thiết kế, ưu điểm là nhẹ nhàng thoải mái, dù sao cũng có bản thiết kế sẵn rồi, tương đương là kiếm được một khoản tiền dễ dàng.
Nếu thành lập thương hiệu trước rồi mới đàm phán hợp tác, thì có thể không nhận được phí bản quyền thiết kế nữa, nhưng lại có cơ hội xây dựng thương hiệu, làm nổi bật tên tuổi và phát triển thương hiệu trong tương lai, tự sản xuất trâm ngọc để bán.
Tất nhiên, nếu sản xuất hàng loạt, nguyên liệu sẽ không thể quý giá như những chiếc trâm mà Lục Trầm Uyên làm riêng cho Tô Hiểu hiện tại, nhưng vẫn sẽ đi theo con đường cao cấp.
Lục Trầm Uyên chỉ đơn giản nói qua lợi ích và hạn chế, bỏ qua tất cả những rắc rối có thể xảy ra.
Ví dụ, bản thân việc thành lập một thương hiệu là một công việc vô cùng phức tạp và rắc rối. Dù có sự hỗ trợ từ Lục Thị, mọi chuyện có thể dễ dàng hơn một chút, nhưng cũng không phải là chuyện đơn giản. Tiếp theo, việc hợp tác với thương hiệu B lại càng khó khăn hơn, bởi để thuyết phục một thương hiệu cao cấp hợp tác với Tô Hiểu, một người chưa nổi tiếng, là điều không hề dễ dàng. Anh sẽ phải tự bay đến trụ sở chính của thương hiệu B để đàm phán.
Nhưng Lục Trầm Uyên mong muốn thiết kế của Tô Hiểu mang ý nghĩa sâu sắc hơn, được mọi người nhìn nhận nhiều hơn.
Vì thế, những khó khăn và công sức phải bỏ ra, anh cảm thấy đều không thành vấn đề.
Tô Hiểu nghe xong, suy nghĩ trong giây lát hỏi: “Hợp tác với thương hiệu B chắc khó lắm phải không? Nếu nói với họ tôi là 77 thì có dễ dàng hơn chút không?”
Tô Hiểu không hiểu kinh doanh, nhưng cũng biết để hợp tác với một thương hiệu trang sức đẳng cấp thế giới thì rất khó.
Tài khoản 77 hiện nay có độ nổi tiếng rất cao, lượng fan chính thức vượt qua 30 triệu vào hôm qua, thậm chí còn vượt qua lượng người theo dõi của Tô Hiểu, dù tài khoản của cô đã được lập từ khi mới vào nghề, mất nhiều năm mới có được số lượng người theo dõi đó, chưa kể còn bị nhiều người ghét.
Hơn nữa, Tô Hiểu chưa từng nhận quảng cáo hay tham gia vào bất kỳ chương trình nào khác, không có nghi ngờ về việc kiếm tiền bẩn, cũng không vướng vào bất kỳ scandal nào, vì vậy danh tiếng của cô vẫn luôn rất tốt.
Nếu dùng cái này để đàm phán với thương hiệu B thì chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Được.” Lục Trầm Uyên đứng dậy, cười với cô, “Vậy thời gian tới vất vả cho em phải vẽ thêm vài bản thiết kế rồi.”
Khi đó, Tô Hiểu đã ngồi dựa gối vào đầu giường cầm điện thoại chơi rồi.
Gần đây cô đã phát hiện ra một thứ thú vị mới.
Game.
Gần đây, một tựa game di động lớn kỷ niệm 5 năm phát hành, quảng bá rầm rộ khắp nơi. Khi quảng cáo lần thứ 800 xuất hiện trước mắt Tô Hiểu, cô cuối cùng cũng nhấn nút tải về.
Quảng cáo thu hút Tô Hiểu chính là bộ skin tuyệt mỹ mới ra mắt của một nữ anh hùng.
Vừa vào game, cô lập tức mua bộ skin đó.
Sau đó, cô mua toàn bộ tướng trong game, rồi lại mua hết những skin đẹp mắt của các tướng.
Chơi game có thể dở, nhưng skin nhất định phải đẹp.
Như Tiểu Bảo nói: “Học kém nhưng đồ dùng học tập thì đầy đủ.”
Đối với Tô Hiểu, người mà tựa game lớn nhất từng chơi chỉ là “Candy Crush”, thì những trò chơi đòi hỏi kỹ năng điều khiển như thế này, không cần nghi ngờ gì, cô chơi rất tệ.
Nhưng cô chạy rồi, thì thành tích của đồng đội lại trở nên “lừng lẫy”.
Vì thế, Tô Hiểu đã bị mắng không ít lần.
Tô Hiểu cũng tự kiểm điểm mình, khi gặp phải nguy hiểm thì không chạy theo bản năng nữa, nhưng cô ở lại cũng không tránh khỏi kết cục toàn đội bị tiêu diệt.
Tô - chơi càng kém càng muốn chơi - Hiểu tin chắc rằng chỉ cần cho mình thêm thời gian, cô cũng sẽ chơi giỏi lên thôi.
Thỉnh thoảng, khi thấy mình sắp bị chửi, Tô Hiểu dứt khoát tắt luôn kênh chat rồi tiếp tục chơi như chưa có gì xảy ra.
*
Khi màn hình của Tô Hiểu hiện ra hai chữ “Thất Bại” to đùng thì Lục Trầm Uyên bước vào phòng.
Đã thua hai ván nên Tô Hiểu cũng không muốn chơi nữa, cô đặt điện thoại sang một bên chào Lục Trầm Uyên, “Về rồi hả?”
Tuỳ ý vắt áo vest lên sô pha, Lục Trầm Uyên cầm chiếc túi vừa mang về đi qua.
Quần áo mặc ở ngoài cả một ngày trời không tiện ngồi trên giường, Lục Trầm Uyên lại không muốn để Tô Hiểu phải ngẩng đầu nhìn anh, thế là kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống.
Lục Trầm Uyên lấy hết hộp gấm trong túi ra đưa cho Tô Hiểu, “Trâm ngọc lần trước bảo làm cho em, đều làm xong rồi.”
Nghe thấy cái này, Tô Hiểu lập tức ngồi thẳng dậy, mở từng chiếc hộp ra.
Giống như lần trước, mỗi cái trâm đều làm giống yêu cầu của Tô Hiểu, vừa đẹp vừa tinh tế.
Tô Hiểu đột nhiên hơi hiểu những người “nghiện sưu tầm”.
Bây giờ cô cũng có mong muốn sưu tập trâm cài.
Không đeo nhưng muốn có, bày biện ngăn nắp ngắm thôi cũng vui rồi.
Tô Hiểu nhìn trâm ngọc đặt trên ga giường màu hồng phấn, nói: “Tôi muốn mua một tủ trưng bày để trong phòng, sau này những cây trâm làm hoặc mua, có thể đặt vào đó.”
“Còn một chuyện nữa.” Lục Trầm Uyên tiếp tục, “Thương hiệu B đã nhìn trúng hai thiết kế trâm ngọc của em và muốn mua bản quyền thiết kế. Họ đang có kế hoạch tận dụng trào lưu cổ phong hiện nay để ra mắt một dòng sản phẩm trâm ngọc cổ phong cao cấp.”
B là một thương hiệu trang sức đẳng cấp thế giới.
Người chế tác trâm ngọc cho Tô Hiểu mà Lục Trầm Uyên tìm có quan hệ với quản lý cấp cao của công ty chi nhánh thương hiệu B. Ngẫu nhiên người quản lý kia nhìn thấy trâm ngọc của Tô Hiểu ở chỗ người thợ kia, cảm thấy đẹp hơn nhiều những chiếc trâm đang có trên thị trường.
Là một vẻ đẹp khó có thể diễn tả, mang một phong vị độc đáo riêng.
Gần đây, trào lưu cổ phong quá hot, đã có không ít thương hiệu xa xỉ nhanh chóng thiết kế và ra mắt các sản phẩm liên quan tại thị trường trong nước, đương nhiên thương hiệu B cũng không muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.
Tô Hiểu: “Ừm?”
Cô cảm nhận được, Lục Trầm Uyên còn chưa nói xong.
Lục Trầm Uyên nói tiếp, “Tôi đề xuất em có thể thành lập thương hiệu của mình trước, sau đó Lục thị sẽ bàn hợp tác với thương hiệu B để đưa ra thị trường.”
Nếu không thành lập thương hiệu mà hợp tác với họ, thì chỉ có thể nhận phí bản quyền thiết kế, ưu điểm là nhẹ nhàng thoải mái, dù sao cũng có bản thiết kế sẵn rồi, tương đương là kiếm được một khoản tiền dễ dàng.
Nếu thành lập thương hiệu trước rồi mới đàm phán hợp tác, thì có thể không nhận được phí bản quyền thiết kế nữa, nhưng lại có cơ hội xây dựng thương hiệu, làm nổi bật tên tuổi và phát triển thương hiệu trong tương lai, tự sản xuất trâm ngọc để bán.
Tất nhiên, nếu sản xuất hàng loạt, nguyên liệu sẽ không thể quý giá như những chiếc trâm mà Lục Trầm Uyên làm riêng cho Tô Hiểu hiện tại, nhưng vẫn sẽ đi theo con đường cao cấp.
Lục Trầm Uyên chỉ đơn giản nói qua lợi ích và hạn chế, bỏ qua tất cả những rắc rối có thể xảy ra.
Ví dụ, bản thân việc thành lập một thương hiệu là một công việc vô cùng phức tạp và rắc rối. Dù có sự hỗ trợ từ Lục Thị, mọi chuyện có thể dễ dàng hơn một chút, nhưng cũng không phải là chuyện đơn giản. Tiếp theo, việc hợp tác với thương hiệu B lại càng khó khăn hơn, bởi để thuyết phục một thương hiệu cao cấp hợp tác với Tô Hiểu, một người chưa nổi tiếng, là điều không hề dễ dàng. Anh sẽ phải tự bay đến trụ sở chính của thương hiệu B để đàm phán.
Nhưng Lục Trầm Uyên mong muốn thiết kế của Tô Hiểu mang ý nghĩa sâu sắc hơn, được mọi người nhìn nhận nhiều hơn.
Vì thế, những khó khăn và công sức phải bỏ ra, anh cảm thấy đều không thành vấn đề.
Tô Hiểu nghe xong, suy nghĩ trong giây lát hỏi: “Hợp tác với thương hiệu B chắc khó lắm phải không? Nếu nói với họ tôi là 77 thì có dễ dàng hơn chút không?”
Tô Hiểu không hiểu kinh doanh, nhưng cũng biết để hợp tác với một thương hiệu trang sức đẳng cấp thế giới thì rất khó.
Tài khoản 77 hiện nay có độ nổi tiếng rất cao, lượng fan chính thức vượt qua 30 triệu vào hôm qua, thậm chí còn vượt qua lượng người theo dõi của Tô Hiểu, dù tài khoản của cô đã được lập từ khi mới vào nghề, mất nhiều năm mới có được số lượng người theo dõi đó, chưa kể còn bị nhiều người ghét.
Hơn nữa, Tô Hiểu chưa từng nhận quảng cáo hay tham gia vào bất kỳ chương trình nào khác, không có nghi ngờ về việc kiếm tiền bẩn, cũng không vướng vào bất kỳ scandal nào, vì vậy danh tiếng của cô vẫn luôn rất tốt.
Nếu dùng cái này để đàm phán với thương hiệu B thì chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Được.” Lục Trầm Uyên đứng dậy, cười với cô, “Vậy thời gian tới vất vả cho em phải vẽ thêm vài bản thiết kế rồi.”
4
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
