TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 142
Chương 142

Sau khi gửi tin nhắn cho Mạnh Hà Ngộ xong, Tô Hiểu ngả lưng liền ngủ.

Buổi chiều nhàn rỗi thế này, không gì thích hợp hơn là một giấc ngủ trưa.

Khi tỉnh dậy, nhân viên spa hẹn đến chăm sóc da đã chờ sẵn dưới lầu.

Sau khi làm xong, Tô Hiểu lại nghịch vài thứ lặt vặt, chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm tối.

Thực ra Tô Hiểu không nhìn thời gian, tính đến giờ cơm hay chưa hoàn toàn dựa vào việc Lục Trầm Uyên về chưa.

Lục Trầm Uyên vừa bước vào cửa thì có điện thoại từ bảo an ngoài cổng gọi đến.

Lục Trầm Uyên đứng gần cửa nên tiện tay ấn nghe luôn.

Bảo an: “Lục tổng, bên ngoài có người đến nói là mẹ của phu nhân, có cho bà ấy vào không?”

Lục Trầm uyên: “Đợi chút.”

Lục Trầm Uyên gọi Tô Hiểu, “Tô phu nhân đến rồi.”

Tô Hiểu nghi hoặc, “Bà ta đến làm gì?”

Lục Trầm Uyên kéo kéo chiếc cà vạt, “Có lẽ là đến xin lỗi.”

Tô Hiểu ngơ ngác, “Hả??”

Nhưng Lục Trầm Uyên đã nói như vậy thì Tô Hiểu cũng hơi tò mò.

Cô đứng lên nói với bảo an qua màn hình, “Để bà ta vào đi.”

Sau khi ngắt máy, Tô Hiểu liền nhìn thấy bóng dáng của mẹ Tô trên con đường nhỏ đi vào sân.

Bà ta đến một mình?

Mẹ Tô đi rất chậm, chậm đến mức mỗi một bước đều nhìn ra được bà ta không tình nguyện.

Tô Hiểu nói chuyện với Lăng Diệp một lát lâu mẹ Tô mới đi đến cửa.

Bà ta vừa bước vào, trong nhà không có ai nói chuyện nữa, càng đừng nói việc chào đón, đều đợi xem bà ta muốn làm gì.

Mẹ Tô nhẫn nhịn tâm trạng nhục nhã, đi đến trước mặt Tô Hiểu, dường như rất nỗ lực thể hiện sự khiêm nhường, mãi mới thốt ra được hai chữ, “Tô Hiểu.”

Tô Hiểu, “Ừm, sao vậy?”

Bàn tay mẹ Tô nắm chặt, sau khi chuẩn bị một thời gian khá dài cuối cùng mới cắn răng nói, “Xin lỗi.”

Lục Trầm Uyên lạnh lùng nhìn bà ta, “Còn gì nữa?”

Mẹ Tô nhìn Lục Trầm Uyên, trong ánh mắt đầy sự không cam lòng, nhưng biểu cảm trên mặt Lục Trầm Uyên vẫn không thay đổi gì, mãi sau bà ta mới tiếp tục nói, “Vô cùng xin lỗi, trước đây ta làm rất nhiều chuyện mạo phạm đến con, ta đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa.”

Tô Hiểu nhướng mày, “Ồ, xin lỗi tôi đã nghe được rồi, nhưng tôi không tha thứ cho bà.”

Sự nhẫn nại của mẹ Lục dường như đã đến cực hạn, bà ta hung ác nhìn Tô Hiểu, “Mày……”

Mới nói một chữ mẹ Tô đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Lục Trầm Uyên liếc qua.

Lời nói tiếp theo bà ta không thể không nuốt lại, cuối cùng lại thốt lên một câu: “Xin lỗi.”

Miệng mẹ Tô nói xin lỗi nhưng khuôn mặt bà ta tràn đầy sự oán hận và không cam lòng.

Nghe xin lỗi xong, Tô Hiểu cũng không muốn nhìn khuôn mặt này của bà ta nữa, quay người, “Tiễn khách.”

Mẹ Tô hận không thể rời khỏi ngay, vừa nghe thấy hai từ này lập tức quay đầu đi.

Đợi đến khi bóng dáng của bà ta biến mất, Tô Hiểu đi đến bàn ăn mới hỏi Lục Trầm Uyên, “Anh làm gì bà ta vậy?”

Lục Trầm Uyên nói đơn giản, “Chặt đứt vài con đường của Tống gia mà thôi.”

Lục Trầm Uyên nói đơn giản như rửa tay xong tắt vòi đi vậy.

Tống gia chuyên về lĩnh vực xuất khẩu, chặt đứt con đường xuất khẩu của họ khác gì đòi mạng nhà họ?

Tô Hiểu đương nhiên biết Lục Trầm Uyên sẽ vô duyên vô cớ nhắm vào Tống gia.

Cũng giống như mấy ngày trước phung phí gọi Đồng Mộc đến trút giận cho cô.

Đều là vì trút giận cho cô.

Tâm trạng Tô Hiểu đột nhiên vui vẻ không rõ lý do, “Cảm ơn anh, rất hả giận! Biểu cảm không cam lòng nhưng không còn cách nào của bà ta trông khá vui.”

Lục Trầm Uyên kéo ghế cho Tô Hiểu, “Không cam lòng, nhưng lại không có cách nào, còn phải đến xin em, vừa tức giận vừa phải cưỡng ép bỏ xuống sự cao ngạo của mình để xin lỗi, mỗi lần nghĩ đến chắc sẽ vô cùng đau khổ.”

Đúng vậy, cô chính là thích dáng vẻ bà ta hận cô muốn chớt nhưng vẫn phải xin lỗi cô.

Không cam lòng cũng không sao, dù sao bà không lợi hại bằng tôi, không phục cũng phải phục.

Nghĩ đến đây Tô Hiểu cảm thấy cả người đều thoải mái, “Có thể để bà ta ghi âm mười mấy đoạn xin lỗi gửi tôi không nhỉ, lần sau nhìn thấy bà ta tôi sẽ bật âm thanh lớn nhất lên.”

Lục Trầm Uyên: “Được.”

Trước bữa cơm Tô Hiểu chỉ đùa về việc ghi âm xin lỗi đó thôi, nhưng Lục Trầm Uyên thì không.

Vừa ăn cơm xong Tô Hiểu đã nhận được 15 tin nhắn thoại xin lỗi của mẹ Tô.

Không biết có phải vì không cần đứng trước mặt Tô Hiểu nói hay không, mà giọng của mẹ Tô không nghiến răng nghiến lợi như ban nãy nữa.

Nhưng cái cảm giác không cam lòng nhưng không thể không xin lỗi đó vẫn nghe ra được rất rõ ràng.

4

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.