0 chữ
Chương 135
Chương 135
Tô Hiểu “ăn dưa” đủ thì cũng không còn sớm nữa.
Lục Trầm Uyên hỏi ý kiến Tô Hiểu xong thì tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ.
Dù cả người chui trong chăn ấm nhưng chân Tô Hiểu vẫn rất lạnh, chân cô vô thức sáp lại gần chân Lục Trầm Uyên.
Đúng là cơ thể người sưởi ấm vẫn tốt nhất, không quá nóng mà lại không trở lạnh, chỗ này hết ấm thì đổi sang chỗ khác, cảm giác chạm vào lại thoải mái.
Cũng không biết có phải do hôm qua ngủ nhiều quá hay không mà rõ ràng đã đến giờ đi ngủ thường ngày nhưng Tô Hiểu không hề buồn ngủ.
Giống như những người mất ngủ khác, Tô Hiểu không ngủ được cứ xoay qua xoay lại trên giường, cảm thấy tư thế không được thoải mái.
Lục Trầm Uyên để ý thấy động tĩnh của người bên cạnh, quay người sang hỏi cô, “Không ngủ được sao?”
Tô Hiểu cũng quay người sang đối mặt với Lục Trầm Uyên, “Ừm, không ngủ được.”
Lục Trầm Uyên đề nghị: “ Có muốn nói chuyện một lát không?”
Tô Hiểu chưa từng nói chuyện phiếm với Lục Trầm Uyên.
Cô cảm thấy dường như mình và Lục Trầm Uyên chẳng có chủ đề chung gì có thể nói.
Nhưng sau khi Lục Trầm Uyên mở đầu câu chuyện, hai người lại rất tự nhiên nói chuyện với nhau tiếp.
Tô Hiểu phát hiện nói chuyện với Lục Trầm Uyên rất thoải mái.
Anh hiểu biết sâu rộng, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị, cũng nói đến những chủ đề cô hứng thú.
Khi Tô Hiểu nói chuyện, anh sẽ không ngắt lời mà nghiêm túc nghe Tô Hiểu nói xong mới thảo luận.
Sau đó Lục Trầm Uyên còn chia sẻ cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị của các quản lý cấp cao ở công ty.
Nhờ đó mà Tô Hiểu biết được, hoá ta nhìn Lục Trầm Uyên lạnh lùng như vậy nhưng anh cũng rất chú ý đến những chuyện nhỏ trong cuộc sống.
Từ chuyện của các quản lý, hai người lại nói đến chuyện Lục Trầm Uyên đi công tác, sau đó không biết thế nào lại nói đến máy bay.
Tô Hiểu cảm thán: “Máy bay thật thuận tiện, nơi xa như vậy mà thoắt cái đã đến nơi rồi.”
Nghĩ đến trước đây, phương tiện giao thông nhanh nhất chính là ngựa, nhưng so với máy bay thì ngựa kém không biết bao nhiêu nghìn lần.
Trước đây muốn đến một nơi khác ít nhất cũng phải dăm ba ngày, lâu thì cũng phải mấy tháng, nào giống như bây giờ, có xa mấy thì ngồi máy bay một hai ngày là đến rồi.
Không chỉ máy bay, còn có ô tô và tàu cao tốc nữa.
Trước đây nếu mà nghĩ đến những thứ này chắc người ta sẽ nghĩ bạn đang nằm mơ giữa ban ngày.
Đột nhiên Tô Hiểu nhớ đến hôm nay lướt được tin tức tiểu thư nhà giàu ở nước nào đó ngồi máy bay tư nhân đi khắp nơi tham gia party, “Máy bay tư nhân có phải càng thuận tiện hơn không, có thể tùy ý đi thế nào cũng được?”
Lục Trầm Uyên lắc đầu, “Ở nước ngoài làm thủ tục thì đơn giản hơn một chút, trong nước thì khó khăn hơn. Máy bay tư nhân phải làm đơn xin trước, sau khi được duyệt thì mới bay được, không giống như trên phim cứ nói bay là bay đâu, còn không tiện bằng máy bay bình thường.”
Tô Hiểu: “Thì ra là như vậy… nhưng máy bay tư nhân có thể tự in dán những hình mà mình thích đúng không!”
Cô nhìn thấy máy bay tư nhân trong video đều được dán những hình vô cùng đáng yêu.
Lục Trầm Uyên: “Ừm, em muốn có máy bay tư nhân không?”
Tô Hiểu lắc đầu: “Không muốn, tôi cũng không đi thường xuyên, xa xỉ còn lãng phí.”
Lục Trầm Uyên cười nhẹ, “Không xa xỉ, vốn là thứ mà Lục phu nhân nên có.”
?! Lục phu nhân phải phô trương vậy sao.
Nhưng Tô Hiểu vẫn từ chối.
Cô quả thực không cần đến.
Lục Trầm Uyên thấy cô từ chối, nghĩ nghĩ rồi lại đề nghị, “Vậy có muốn mua một hòn đảo không? Mua tòa lâu đài cũng được, lâu đài bên nước Y khá được, được bán ra bên ngoài một phần, nếu em thích tôi sẽ cho người liên hệ.”
Đây là thứ mà người có tiền mua sao?
Tô Hiểu đột nhiên cảm thấy những bộ quần áo rất đắt mà cô thường mua đúng là không đáng nhắc đến.
Sau đó không biết hai người nói gì nữa, Tô Hiểu cuối cùng cũng dần dần buồn ngủ, nói chuyện càng ngày càng nhỏ, cho đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất thay bằng tiếng hít thở đều đều.
Lục Trầm Uyên nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi nhanh chóng rời đi, “Ngủ ngon.”
Bên ngoài cửa, không biết tuyết đã rơi từ khi nào, gió lạnh buốt người.
Trong căn phòng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng với gió tuyết bên ngoài, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, hai người nằm đối diện với nhau ngủ.
*
Tô Hiểu tưởng rằng chuyện mua cho cô một hòn đảo hay tòa lâu đài chỉ là Lục Trầm Uyên nói đùa mà thôi.
Hơn nữa tối qua cô cũng đã bảo không cần rồi.
Nhưng, ăn sáng xong Tô Hiểu thấy trợ lý Tăng cười tươi rói đi vào thì cô đã cảm thấy chắc mình nhầm rồi.
Ngoài trợ lý Tăng, đằng sau anh ta còn có hai người đi theo nữa.
Trợ lý Tăng đi đến trước mặt Tô Hiểu, cầm tập tài liệu từ tay người đằng sau bày lên bàn, “Mời phu nhân xem, đây là hợp đồng thu mua hòn đảo.”
Lại đặt thêm một tập khác lên, “Đây là hợp đồng sang tên máy bay tư nhân.”
Lúc này điện thoại Tô Hiểu cũng nhận được tin nhắn từ Lục Trầm Uyên.
Lục: “Hòn đảo là quà, còn máy bay tư nhân vốn tôi đã có, bây giờ nó thuộc về em, thế nên không tính là lãng phí.”
Người phía sau trợ lý Tăng tiến lên, lật mấy tờ điều khoản đằng sau xong, đằng sau là ảnh của hòn đảo.
Nhìn vào tập hình ảnh hòn đảo trước mặt, Tiểu Bảo há hốc mồm, trợn tròn mắt.
Lục Trầm Uyên hỏi ý kiến Tô Hiểu xong thì tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ.
Dù cả người chui trong chăn ấm nhưng chân Tô Hiểu vẫn rất lạnh, chân cô vô thức sáp lại gần chân Lục Trầm Uyên.
Đúng là cơ thể người sưởi ấm vẫn tốt nhất, không quá nóng mà lại không trở lạnh, chỗ này hết ấm thì đổi sang chỗ khác, cảm giác chạm vào lại thoải mái.
Cũng không biết có phải do hôm qua ngủ nhiều quá hay không mà rõ ràng đã đến giờ đi ngủ thường ngày nhưng Tô Hiểu không hề buồn ngủ.
Giống như những người mất ngủ khác, Tô Hiểu không ngủ được cứ xoay qua xoay lại trên giường, cảm thấy tư thế không được thoải mái.
Lục Trầm Uyên để ý thấy động tĩnh của người bên cạnh, quay người sang hỏi cô, “Không ngủ được sao?”
Lục Trầm Uyên đề nghị: “ Có muốn nói chuyện một lát không?”
Tô Hiểu chưa từng nói chuyện phiếm với Lục Trầm Uyên.
Cô cảm thấy dường như mình và Lục Trầm Uyên chẳng có chủ đề chung gì có thể nói.
Nhưng sau khi Lục Trầm Uyên mở đầu câu chuyện, hai người lại rất tự nhiên nói chuyện với nhau tiếp.
Tô Hiểu phát hiện nói chuyện với Lục Trầm Uyên rất thoải mái.
Anh hiểu biết sâu rộng, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị, cũng nói đến những chủ đề cô hứng thú.
Khi Tô Hiểu nói chuyện, anh sẽ không ngắt lời mà nghiêm túc nghe Tô Hiểu nói xong mới thảo luận.
Sau đó Lục Trầm Uyên còn chia sẻ cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị của các quản lý cấp cao ở công ty.
Nhờ đó mà Tô Hiểu biết được, hoá ta nhìn Lục Trầm Uyên lạnh lùng như vậy nhưng anh cũng rất chú ý đến những chuyện nhỏ trong cuộc sống.
Tô Hiểu cảm thán: “Máy bay thật thuận tiện, nơi xa như vậy mà thoắt cái đã đến nơi rồi.”
Nghĩ đến trước đây, phương tiện giao thông nhanh nhất chính là ngựa, nhưng so với máy bay thì ngựa kém không biết bao nhiêu nghìn lần.
Trước đây muốn đến một nơi khác ít nhất cũng phải dăm ba ngày, lâu thì cũng phải mấy tháng, nào giống như bây giờ, có xa mấy thì ngồi máy bay một hai ngày là đến rồi.
Không chỉ máy bay, còn có ô tô và tàu cao tốc nữa.
Trước đây nếu mà nghĩ đến những thứ này chắc người ta sẽ nghĩ bạn đang nằm mơ giữa ban ngày.
Đột nhiên Tô Hiểu nhớ đến hôm nay lướt được tin tức tiểu thư nhà giàu ở nước nào đó ngồi máy bay tư nhân đi khắp nơi tham gia party, “Máy bay tư nhân có phải càng thuận tiện hơn không, có thể tùy ý đi thế nào cũng được?”
Tô Hiểu: “Thì ra là như vậy… nhưng máy bay tư nhân có thể tự in dán những hình mà mình thích đúng không!”
Cô nhìn thấy máy bay tư nhân trong video đều được dán những hình vô cùng đáng yêu.
Lục Trầm Uyên: “Ừm, em muốn có máy bay tư nhân không?”
Tô Hiểu lắc đầu: “Không muốn, tôi cũng không đi thường xuyên, xa xỉ còn lãng phí.”
Lục Trầm Uyên cười nhẹ, “Không xa xỉ, vốn là thứ mà Lục phu nhân nên có.”
?! Lục phu nhân phải phô trương vậy sao.
Nhưng Tô Hiểu vẫn từ chối.
Cô quả thực không cần đến.
Lục Trầm Uyên thấy cô từ chối, nghĩ nghĩ rồi lại đề nghị, “Vậy có muốn mua một hòn đảo không? Mua tòa lâu đài cũng được, lâu đài bên nước Y khá được, được bán ra bên ngoài một phần, nếu em thích tôi sẽ cho người liên hệ.”
Đây là thứ mà người có tiền mua sao?
Tô Hiểu đột nhiên cảm thấy những bộ quần áo rất đắt mà cô thường mua đúng là không đáng nhắc đến.
Sau đó không biết hai người nói gì nữa, Tô Hiểu cuối cùng cũng dần dần buồn ngủ, nói chuyện càng ngày càng nhỏ, cho đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất thay bằng tiếng hít thở đều đều.
Lục Trầm Uyên nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi nhanh chóng rời đi, “Ngủ ngon.”
Bên ngoài cửa, không biết tuyết đã rơi từ khi nào, gió lạnh buốt người.
Trong căn phòng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng với gió tuyết bên ngoài, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, hai người nằm đối diện với nhau ngủ.
*
Tô Hiểu tưởng rằng chuyện mua cho cô một hòn đảo hay tòa lâu đài chỉ là Lục Trầm Uyên nói đùa mà thôi.
Hơn nữa tối qua cô cũng đã bảo không cần rồi.
Nhưng, ăn sáng xong Tô Hiểu thấy trợ lý Tăng cười tươi rói đi vào thì cô đã cảm thấy chắc mình nhầm rồi.
Ngoài trợ lý Tăng, đằng sau anh ta còn có hai người đi theo nữa.
Trợ lý Tăng đi đến trước mặt Tô Hiểu, cầm tập tài liệu từ tay người đằng sau bày lên bàn, “Mời phu nhân xem, đây là hợp đồng thu mua hòn đảo.”
Lại đặt thêm một tập khác lên, “Đây là hợp đồng sang tên máy bay tư nhân.”
Lúc này điện thoại Tô Hiểu cũng nhận được tin nhắn từ Lục Trầm Uyên.
Lục: “Hòn đảo là quà, còn máy bay tư nhân vốn tôi đã có, bây giờ nó thuộc về em, thế nên không tính là lãng phí.”
Người phía sau trợ lý Tăng tiến lên, lật mấy tờ điều khoản đằng sau xong, đằng sau là ảnh của hòn đảo.
Nhìn vào tập hình ảnh hòn đảo trước mặt, Tiểu Bảo há hốc mồm, trợn tròn mắt.
4
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
