0 chữ
Chương 130
Chương 130
Tô Hiểu vừa xuống đến tầng 1 thì chạy ngay đến phòng bếp hỏi đầu bếp, “Sáng nay ăn gì vậy? À không đúng, sáng trưa nay ăn gì vậy?”
Đầu bếp thấy Tô Hiểu đã khoẻ lại thì tâm trạng cũng tốt lên, ông ấy vẫn luôn hâm nóng cháo đợi phu nhân đó.
Phải biết rằng đêm qua phu nhân ốm, cả nhà đều chìm trong không khí ngột ngạt, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ.
Đầu bếp bưng cháo lên, “Phu nhân bị bệnh, hôm nay nên ăn uống thanh đạm một chút.”
Một bát cháo thịt nạc được bưng đến trước mặt Tô Hiểu.
Dù chỉ là cháo thịt nạc bình thường nhưng đầu bếp vẫn phát huy tay nghề của mình, hương thơm thì gạo và thịt bay khắp phòng, vô cùng ngon mắt.
Tuy nhiên ngon mắt thì ngon mắt nhưng ăn một bát cháo thịt nạc thì không thoả mãn được.
Đầu bếp vội vàng an ủi Tô Hiểu, “Đợi qua hai ngày nữa tôi nấu cho phu nhân món gà nướng da giòn! Tôi mới học được bí quyết từ một người thầy nướng gà nổi tiếng, bảo đảm ngon hơn mấy nhà hàng nổi tiếng cô từng ăn.”
Ánh mắt Tô Hiểu phát sáng: “Chú không được lừa tôi đâu nhé!”
Đầu bếp: “Không đâu.”
Lăng Diệp đi qua, thấy Tô Hiểu hồi phục tốt như vậy cũng khá kinh ngạc, “Tôi còn tưởng phải xin nghỉ cho cô cơ, nói cô bận việc không đi được.”
Tô Hiểu múc một thìa cháo cho vào miệng, “Đi đâu?”
Lăng Diệp: “Hôm nay cuộc thi tài nghệ cổ phong quay tập 2 đó, không phải cô quên rồi đấy chứ.”
Giờ Tô Hiểu mới nhớ ra, “Ờ đúng rồi.”
Cô thật sự quên mất.
Lục Trầm Uyên không biết xuống nhà khi nào, kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện Tô Hiểu, “Không muốn đi thì không đi, không sao cả.”
Tô Hiểu: “Đi chứ, coi như đi chơi thôi, dù sao tôi cũng rảnh.”
Lục Trầm Uyên cười, lấy thuốc ra đưa cho cô, “Lát nữa trước khi đi nhớ uống thuốc.”
Anh lại quay đầu nói với Lăng Diệp, “Mang thêm vài bộ quần áo dày, chuẩn bị đủ đồ giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh nữa.”
Lăng Diệp gật đầu, “Được được được, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho đầu quả tim của cậu.”
Tô Hiểu nghe vậy ngẩng đầu, “Tâm Tiêm Tiêm gì vậy, là loại kem mới ra sao? Tôi chỉ biết Tâm Đa Đa thôi.”
*心尖尖 (tâm tiêm tiêm): đầu quả tim
*心多多 (tâm đa đa): tên một loại kem
(Vì hai cái này vần nên Tô Hiểu thắc mắc)
Lăng Diệp không nhịn được bật cười, đồng cảm mà vỗ vai Lục Trầm Uyên, “Nếu không thì……cậu cos thành gà nướng da giòn đi, có lẽ cô ấy sẽ động tâm đấy.”
Lục Trầm Uyên cười ấm áp, “Có phải cậu muốn quay lại chi nhánh làm việc không?”
Lăng Diệp bật dậy, “Tôi đi chuẩn bị đồ cho phu nhân!”
Ai mà muốn quay về làm nô ɭệ cho tư bản chứ aaaa!
*
Đầu bếp sợ Tô Hiểu chỉ ăn cháo không no nên còn hấp thêm mấy cái màn thầu.
Tô Hiểu ăn hết cháo rồi lại ăn thêm một cái màn thầu, ngồi một lát thì uống thuốc.
Thấy cô đã uống thuốc xong thì Lục Trầm Uyên mới đi đến công ty.
Tô Hiểu nhìn đồng hồ, còn chưa đến 12 giờ.
Chương trình bắt đầu ghi hình lúc 3 giờ chiều.
Tô Hiểu nghĩ nghĩ rồi nói với Lăng Diệp, “Tôi ra ngoài dạo phố một lát, 2 giờ cậu đến tìm tôi nhé.”
Lên xe, Tô Hiểu bảo tài xế đưa đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, cũng là trung tâm thương mại cô thường đi nhất.
Tối qua cô còn nhớ Lục Trầm Uyên hỏi ngoài nói cảm ơn ra thì hết rồi sao?
Cho dù cuối cùng Lục Trầm Uyên vẫn đồng ý hoán đổi thực hiện yêu cầu nhưng cô vẫn thấy sự thất vọng trong mắt anh.
Vì vậy Tô Hiểu quyết định hôm nay đi mua cho anh một món quà!
Lục Trầm Uyên không thiếu gì hết, nhưng cảm ơn càng chú trọng tấm lòng không phải sao.
Sau khi xuống xe, Tô Hiểu đi thẳng lên tầng 5 trung tâm thương mại, là tầng bán các loại đồng hồ, trang sức cao cấp.
Gần thang máy toàn là những cửa hàng trang sức cao cấp nên Tô Hiểu quyết định ghé vào xem trước.
Dạo qua vài cửa hàng, cô phát hiện rằng trang sức dành cho nam giới không nhiều, đặc biệt là những món hợp với Lục Trầm Uyên thì lại càng ít. Anh ấy hiếm khi dùng đến ghim cài áo, đa phần trên người chỉ đeo một đôi khuy măng sét mà thôi.
Vì vậy Tô Hiểu quyết định mua khuy măng sét, nhưng cô đi mấy cửa hàng cũng không chọn được cái nào hợp ý.
Mấy chiếc khuy măng sét đó không phải là loại chất lượng tầm thường thì cũng là những loại Lục Trầm Uyên đã có, thậm chí cái của anh còn cao cấp hơn.
Tô Hiểu quyết định ra khỏi khu trang sức, chuyển đổi mục tiêu sang khu bán đồng hồ.
Lần này Tô Hiểu không dạo qua các cửa hàng nữa mà đi thẳng vào cửa hàng đồng hồ cao cấp đắt nhất, rộng nhất trung tâm thương mại.
Không ngờ gặp đúng ngày cửa hàng mới bổ sung hàng, những mẫu vốn khó mua hôm nay lại có sẵn.
Quản lý cửa hàng vừa liếc nhìn quần áo, trang sức trên người Tô Hiểu liền biết ngay cô nàng không phải kiểu “đại gia tầm thường”. Cô ấy lập tức mời Tô Hiểu vào phòng VIP phía sau, lấy ra những mẫu đồng hồ đắt đỏ và khó mua nhất vừa nhập về.
Năm chiếc đồng hồ được bày biện chỉnh tề trên mặt bàn đá cẩm thạch, sáng loáng như đang tỏa ra ánh hào quang.
Tô Hiểu vừa nhìn đã ưng ý chiếc đồng hồ ở giữa.
Đó là một chiếc đồng hồ nam rất hợp với lục Trầm Uyên.
Đơn giản sang trọng, phù hợp khí chất trầm ổn của anh.
Đặc biệt là Lục Trầm Uyên chưa có kiểu dáng đồng hồ giống như thế này.
Chính là nó!
Tô Hiểu ngay lập tức quyết định mua chiếc đồng hồ này.
Nhìn giá cả gần 8 chữ số, Tô Hiểu có hơi xót.
Mua quà cho Lục Trầm Uyên đương nhiên không thể dùng thẻ của anh.
Cô có tiền, nhưng tiêu một lúc nhiều như vậy thì vẫn hơi xót.
Đầu bếp thấy Tô Hiểu đã khoẻ lại thì tâm trạng cũng tốt lên, ông ấy vẫn luôn hâm nóng cháo đợi phu nhân đó.
Phải biết rằng đêm qua phu nhân ốm, cả nhà đều chìm trong không khí ngột ngạt, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ.
Đầu bếp bưng cháo lên, “Phu nhân bị bệnh, hôm nay nên ăn uống thanh đạm một chút.”
Một bát cháo thịt nạc được bưng đến trước mặt Tô Hiểu.
Dù chỉ là cháo thịt nạc bình thường nhưng đầu bếp vẫn phát huy tay nghề của mình, hương thơm thì gạo và thịt bay khắp phòng, vô cùng ngon mắt.
Tuy nhiên ngon mắt thì ngon mắt nhưng ăn một bát cháo thịt nạc thì không thoả mãn được.
Đầu bếp vội vàng an ủi Tô Hiểu, “Đợi qua hai ngày nữa tôi nấu cho phu nhân món gà nướng da giòn! Tôi mới học được bí quyết từ một người thầy nướng gà nổi tiếng, bảo đảm ngon hơn mấy nhà hàng nổi tiếng cô từng ăn.”
Đầu bếp: “Không đâu.”
Lăng Diệp đi qua, thấy Tô Hiểu hồi phục tốt như vậy cũng khá kinh ngạc, “Tôi còn tưởng phải xin nghỉ cho cô cơ, nói cô bận việc không đi được.”
Tô Hiểu múc một thìa cháo cho vào miệng, “Đi đâu?”
Lăng Diệp: “Hôm nay cuộc thi tài nghệ cổ phong quay tập 2 đó, không phải cô quên rồi đấy chứ.”
Giờ Tô Hiểu mới nhớ ra, “Ờ đúng rồi.”
Cô thật sự quên mất.
Lục Trầm Uyên không biết xuống nhà khi nào, kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện Tô Hiểu, “Không muốn đi thì không đi, không sao cả.”
Tô Hiểu: “Đi chứ, coi như đi chơi thôi, dù sao tôi cũng rảnh.”
Lục Trầm Uyên cười, lấy thuốc ra đưa cho cô, “Lát nữa trước khi đi nhớ uống thuốc.”
Anh lại quay đầu nói với Lăng Diệp, “Mang thêm vài bộ quần áo dày, chuẩn bị đủ đồ giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh nữa.”
Tô Hiểu nghe vậy ngẩng đầu, “Tâm Tiêm Tiêm gì vậy, là loại kem mới ra sao? Tôi chỉ biết Tâm Đa Đa thôi.”
*心尖尖 (tâm tiêm tiêm): đầu quả tim
*心多多 (tâm đa đa): tên một loại kem
(Vì hai cái này vần nên Tô Hiểu thắc mắc)
Lăng Diệp không nhịn được bật cười, đồng cảm mà vỗ vai Lục Trầm Uyên, “Nếu không thì……cậu cos thành gà nướng da giòn đi, có lẽ cô ấy sẽ động tâm đấy.”
Lục Trầm Uyên cười ấm áp, “Có phải cậu muốn quay lại chi nhánh làm việc không?”
Lăng Diệp bật dậy, “Tôi đi chuẩn bị đồ cho phu nhân!”
Ai mà muốn quay về làm nô ɭệ cho tư bản chứ aaaa!
*
Đầu bếp sợ Tô Hiểu chỉ ăn cháo không no nên còn hấp thêm mấy cái màn thầu.
Tô Hiểu ăn hết cháo rồi lại ăn thêm một cái màn thầu, ngồi một lát thì uống thuốc.
Tô Hiểu nhìn đồng hồ, còn chưa đến 12 giờ.
Chương trình bắt đầu ghi hình lúc 3 giờ chiều.
Tô Hiểu nghĩ nghĩ rồi nói với Lăng Diệp, “Tôi ra ngoài dạo phố một lát, 2 giờ cậu đến tìm tôi nhé.”
Lên xe, Tô Hiểu bảo tài xế đưa đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, cũng là trung tâm thương mại cô thường đi nhất.
Tối qua cô còn nhớ Lục Trầm Uyên hỏi ngoài nói cảm ơn ra thì hết rồi sao?
Cho dù cuối cùng Lục Trầm Uyên vẫn đồng ý hoán đổi thực hiện yêu cầu nhưng cô vẫn thấy sự thất vọng trong mắt anh.
Vì vậy Tô Hiểu quyết định hôm nay đi mua cho anh một món quà!
Lục Trầm Uyên không thiếu gì hết, nhưng cảm ơn càng chú trọng tấm lòng không phải sao.
Sau khi xuống xe, Tô Hiểu đi thẳng lên tầng 5 trung tâm thương mại, là tầng bán các loại đồng hồ, trang sức cao cấp.
Gần thang máy toàn là những cửa hàng trang sức cao cấp nên Tô Hiểu quyết định ghé vào xem trước.
Dạo qua vài cửa hàng, cô phát hiện rằng trang sức dành cho nam giới không nhiều, đặc biệt là những món hợp với Lục Trầm Uyên thì lại càng ít. Anh ấy hiếm khi dùng đến ghim cài áo, đa phần trên người chỉ đeo một đôi khuy măng sét mà thôi.
Vì vậy Tô Hiểu quyết định mua khuy măng sét, nhưng cô đi mấy cửa hàng cũng không chọn được cái nào hợp ý.
Mấy chiếc khuy măng sét đó không phải là loại chất lượng tầm thường thì cũng là những loại Lục Trầm Uyên đã có, thậm chí cái của anh còn cao cấp hơn.
Tô Hiểu quyết định ra khỏi khu trang sức, chuyển đổi mục tiêu sang khu bán đồng hồ.
Lần này Tô Hiểu không dạo qua các cửa hàng nữa mà đi thẳng vào cửa hàng đồng hồ cao cấp đắt nhất, rộng nhất trung tâm thương mại.
Không ngờ gặp đúng ngày cửa hàng mới bổ sung hàng, những mẫu vốn khó mua hôm nay lại có sẵn.
Quản lý cửa hàng vừa liếc nhìn quần áo, trang sức trên người Tô Hiểu liền biết ngay cô nàng không phải kiểu “đại gia tầm thường”. Cô ấy lập tức mời Tô Hiểu vào phòng VIP phía sau, lấy ra những mẫu đồng hồ đắt đỏ và khó mua nhất vừa nhập về.
Năm chiếc đồng hồ được bày biện chỉnh tề trên mặt bàn đá cẩm thạch, sáng loáng như đang tỏa ra ánh hào quang.
Tô Hiểu vừa nhìn đã ưng ý chiếc đồng hồ ở giữa.
Đó là một chiếc đồng hồ nam rất hợp với lục Trầm Uyên.
Đơn giản sang trọng, phù hợp khí chất trầm ổn của anh.
Đặc biệt là Lục Trầm Uyên chưa có kiểu dáng đồng hồ giống như thế này.
Chính là nó!
Tô Hiểu ngay lập tức quyết định mua chiếc đồng hồ này.
Nhìn giá cả gần 8 chữ số, Tô Hiểu có hơi xót.
Mua quà cho Lục Trầm Uyên đương nhiên không thể dùng thẻ của anh.
Cô có tiền, nhưng tiêu một lúc nhiều như vậy thì vẫn hơi xót.
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
