TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 123
Chương 123

Mạnh Vân Thư khẽ ho, cầm tách trà lên nghiêm túc hỏi: “Tô Hiểu, thằng nhóc họ Lục kia có đối xử tốt với con không?”

Tô Hiểu không nhịn được bật cười.

Thằng nhóc họ Lục.

Lục Trầm Uyên mà nghe chắc cũng phải nghi ngờ có phải là đang gọi anh hay không.

Nhưng Lục Trầm Uyên có đối xử tốt với cô không ấy à……

Tô Hiểu hồi tưởng một lát.

Ngoài lúc mới cưới Lục Trầm Uyên có hơi đề phòng cô thì sau đó đều đối xử với cô rất tốt.

Thậm chí khi có tranh chấp với mẹ Lục, Lục Trầm Uyên cũng không mù quáng nghe lời mẹ mình, mà anh cũng đứng từ góc độ của cô, suy nghĩ cho cô.

Khi đó cô vẫn chưa đủ hiểu Lục Trầm Uyên, nhưng bây giờ cô đã biết rồi, dù anh có quan tâm cấp dưới thế nào thì cũng không đến mức ngủ ngoài phòng.

Tối hôm đó là anh quan tâm cô nên mới ngủ ở cửa phòng cô.

Nghĩ đến đây, Tô Hiểu cười từ tận đáy lòng, “Anh ấy tốt với con lắm!”

Ba người nhìn biểu cảm của Tô Hiểu thì cũng cảm nhận được Lục Trầm Uyên đối xử với cô quả thực rất tốt.

Mạnh Vân Thư yên tâm rồi, nhưng ông vẫn khó chịu, khuôn mặt vẫn nghiêm túc: “Lần sau gọi thằng nhóc đó đến đánh cờ với ba, làm con rể Mạnh gia mà không hiểu biết về văn hoá truyền thống là không qua cửa.”

Tô Hiểu cười càng tươi hơn, “Được, lần sau con gọi anh ấy đến.”

*

Chơi cờ xong ngồi một lát thì Tô Hiểu về.

Đêm muộn ở bên Lục gia khá yên tĩnh nên Tô Hiểu không có thói quen về quá muộn.

Sau khi Tô Hiểu rời khỏi, Mạnh Vân Thư quay lại thư phòng một mình.

Cho dù đã nghe chuyện Tô Hiểu kể được một lúc rồi nhưng Mạnh Vân Thư vẫn thấy kỳ diệu.

Trên đời thật sự có thứ như tiền kiếp hậu kiếp, xuyên không sao?

Cho dù chuyện Tô Hiểu nói ra khiến người ta vô cùng khó tin, nói ra có lẽ còn bị cho là tâm thần có vấn đề.

Nhưng Mạnh Vân Thư không hề hoài nghi gì mà tin tưởng cô.

Giữa bọn họ có sự tin tưởng tuyệt đối.

Cũng giống như Tô Hiểu không hề nghĩ ngợi gì mà tin tưởng nói hết cho ông nghe.

Đáng tiếc là ông vẫn chưa khôi phục ký ức, ông chỉ ngẫu nhiên mơ thấy chuyện quá khứ, ngoài Tô Hiểu, Lâm Ý Ánh và Mạnh Hà Ngộ ra thì những người khác đều mơ mơ hồ hồ không rõ diện mạo.

Bây giờ Mạnh Vân Thư mới hiểu, tại sao khi Tô Hiểu lần đầu tiên nhìn thấy ông và Lâm Ý Ánh lại oà khóc như vậy.

Hồi tưởng lại dáng vẻ Tô Hiểu khóc đến mức thở không ra hơi khi ấy, trái tim ông như bị ai bóp nghẹt, đau nhói vô cùng.

Mạnh Vân Thư mở ngăn kéo lấy giấy bút, cẩn thận ghi lại những điều Tô Hiểu đã kể, nhưng dùng những ký hiệu bí mật chỉ mình ông mới hiểu.

Rất nhanh, Mạnh Vân Thư phát hiện ra một vấn đề.

Tô Hiểu nói bây giờ ngoài mặt cô là con gái của Tô gia, nhưng thực chất là một cô nhi.

Vậy ba mẹ ruột của cô là ai?

Tại sao cô lại trở thành cô nhi?

Thân thế của Tô Hiểu có liên quan gì đến sự xuất hiện của bọn họ hay không…

Mạnh Vân Thư suy nghĩ rất lâu nhưng không có kết quả gì.

Chỉ đành tạm thời buông xuống, sau này từ từ tìm hiểu chuyện này.

Đi từ trong thư phòng ra, Mạnh Vân Thư gặp phải Mạnh Hà Ngộ đang đứng dựa vào tường đợi ông.

Mạnh Vân Thư và Tô Hiểu cho dù có giả vờ giỏi đến đâu, Mạnh Hà Ngộ vẫn nhìn được sự thay đổi nho nhỏ giữa hai người.

Nếu như anh không đủ tinh tế thì đã không có thành tựu như ngày hôm nay rồi.

Hai ba con nhìn nhau, không nói câu nào nhưng dường như đã nói hết rồi.

Một lúc lâu Mạnh Vân Thư mới lên tiếng, “Hà Ngộ, con có tin tiền kiếp hậu kiếp không?”

Mạnh Hà Ngộ khoanh tay trước ngực, chậm rãi cười đáp, “Tin chứ.”

*

Trên đường về nhà, Tô Hiểu cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Trong thế giới xa lạ này, cô không còn một mình nữa rồi, cô đã có phụ hoàng.

Ừm, còn có mẫu hậu và hoàng huynh nữa, họ chắc chắn cũng sẽ khôi phục ký ức.

Ngồi trên xe Tô Hiểu bắt đầu ngân nga vài câu, còn bảo tài xế bật beat nhạc phim Hàn cho cô hát, coi khoang xe như một buổi concert nhỏ của mình.

Tiểu Bảo chỉ hận bản thân không thể tắt chức năng nghe nhìn của mình.

Ông trời đã ban cho Tô Hiểu một diện mạo đẹp như vậy, sao không ban cho cô một giọng hát hay nữa đi???

Tại sao phải giày vò nó như thế này!!!

Tô Hiểu còn mời gọi Tiểu Bảo: “Quẩy đê!!! Cậu muốn nghe bài nào? Có nhận hát theo yêu cầu nha.”

Tiểu Bảo: “......Tôi muốn im lặng.”

Tô Hiểu: “Ok, tài xế, đổi bài hát giúp tôi!”

Tài xế: “Ok phu nhân.”

Tiểu Bảo: …….Tê cứng.

Editor: Ngày mai bận nên mình đăng cả chương của ngày mai luôn. Chúc mọi người một năm 2025 tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, hẹn gặp lại mọi người vào năm mới!

3

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.