0 chữ
Chương 7
Chương 2.2: Cảm xúc khác lạ
Cô chọn một chỗ cách xa Kỳ Vân Lẫm nhất, chếch về phía bên phải để tránh phải ngồi trực diện với hắn. Giữ khoảng cách như vậy, thật đúng là giống hệt với tác phong bình thường của cô.
Kỳ Vân Lẫm đặt tài liệu sang một bên, đưa mắt ra hiệu cho bà Maria. Bà lập tức bưng đến trước mặt Nhược Uyển một bát cháo nóng, trong đôi mắt bà tràn ngập sự lo lắng và quan tâm.
“Tiểu thư, cô ăn chút gì đi. Cả ngày hôm nay cô đã không ăn gì rồi.” Giọng Anh rất nặng của người phụ nữ hơi nghèn nghẹn.
Việc ông bà Tống qua đời không chỉ gây ra nỗi mất mát cho cô chủ nhỏ mà còn khiến tất cả những người phục vụ trong biệt thự đau lòng. Những người chủ tốt bụng và thân thiện như ông bà Tống không có nhiều, nay cô chủ nhỏ lại sắp về nước chẳng biết khi nào mới quay trở lại, tương lai của họ đột nhiên vô cùng bấp bênh.
Nhược Uyển nhìn bát cháo bốc hơi nóng trước mặt, cơn đói bụng lập tức kéo tới khiến bao tử cô gái cồn cào phát ra những tiếng ọc ọc. Giữa không gian yên tĩnh trong phòng ăn, tiếng động ấy trở nên hết sức rõ ràng.
Cô sững người một chút, trên gò má bất chợt xuất hiện chút sắc hồng khả nghi. Nhược Uyển lập tức cầm lấy thìa bạc, múc từng muỗng nhỏ cho vào miệng để che lấp sự xấu hổ. Bà Maria thấy cô chủ nhỏ đã chịu ăn, vui mừng đến mức rơi nước mắt. Bọn họ cứ im lặng như vậy cho đến khi Nhược Uyển ăn xong bát cháo, khi bà Maria hỏi cô có muốn ăn thêm gì không thì Nhược Uyển đã từ chối.
“Bác Maria, cháu muốn nói chuyện riêng với anh hai.” Nhược Uyển nhìn bà Maria rồi nói.
Bà Maria vội vàng gật đầu, thu dọn bát đĩa bẩn rồi cùng các người hầu khác rời khỏi phòng ăn, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại giúp họ. Lúc này trong phòng ăn chỉ còn lại hai anh em họ Kỳ, bầu không khí lại trở nên yên ắng một cách bất thường.
“Em muốn nói gì với anh sao?” Kỳ Vân Lẫm mở lời trước.
Từ lúc em gái xuất hiện đến nay, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi cô. Mỗi hành động, cử chỉ đều được hắn quan sát rất kỹ, khả năng nắm bắt tâm lú của Kỳ Vân Lẫm rất nhanh nhạy.
Em gái hắn có chuyện muốn nói, cho nên mới xuống phòng ăn theo lời đề nghị của hắn. Chẳng qua cô bé không biết phải mở lời như thế nào, nếu cô đã ngại thì để hắn bắt đầu trước vậy.
“Ngày mai, em sẽ ngoan ngoãn đến nước Y với anh. Chỉ cần anh có thể đảm bảo, ông ấy... Ba sẽ không bán căn biệt thự này phải không? Bà Maria và những người làm đã sống ở đây rất lâu, nếu rời khỏi đây họ không biết phải đi đâu nữa.” Nhược Uyển nói một câu rất dài mà không hề dừng lại lấy hơi.
Dường như cô bé phải hạ quyết tâm thật lớn mới có thể giao tiếp với Kỳ Vân Lẫm. Thấy thái độ em gái như thế, Kỳ Vân Lẫm đột nhiên rất muốn cười. Bộ hắn đáng sợ lắm sao? Đáng sợ đến mức khiến chính em gái mình e dè.
Kỳ Vân Lẫm đặt tài liệu sang một bên, đưa mắt ra hiệu cho bà Maria. Bà lập tức bưng đến trước mặt Nhược Uyển một bát cháo nóng, trong đôi mắt bà tràn ngập sự lo lắng và quan tâm.
“Tiểu thư, cô ăn chút gì đi. Cả ngày hôm nay cô đã không ăn gì rồi.” Giọng Anh rất nặng của người phụ nữ hơi nghèn nghẹn.
Việc ông bà Tống qua đời không chỉ gây ra nỗi mất mát cho cô chủ nhỏ mà còn khiến tất cả những người phục vụ trong biệt thự đau lòng. Những người chủ tốt bụng và thân thiện như ông bà Tống không có nhiều, nay cô chủ nhỏ lại sắp về nước chẳng biết khi nào mới quay trở lại, tương lai của họ đột nhiên vô cùng bấp bênh.
Cô sững người một chút, trên gò má bất chợt xuất hiện chút sắc hồng khả nghi. Nhược Uyển lập tức cầm lấy thìa bạc, múc từng muỗng nhỏ cho vào miệng để che lấp sự xấu hổ. Bà Maria thấy cô chủ nhỏ đã chịu ăn, vui mừng đến mức rơi nước mắt. Bọn họ cứ im lặng như vậy cho đến khi Nhược Uyển ăn xong bát cháo, khi bà Maria hỏi cô có muốn ăn thêm gì không thì Nhược Uyển đã từ chối.
“Bác Maria, cháu muốn nói chuyện riêng với anh hai.” Nhược Uyển nhìn bà Maria rồi nói.
Bà Maria vội vàng gật đầu, thu dọn bát đĩa bẩn rồi cùng các người hầu khác rời khỏi phòng ăn, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại giúp họ. Lúc này trong phòng ăn chỉ còn lại hai anh em họ Kỳ, bầu không khí lại trở nên yên ắng một cách bất thường.
Từ lúc em gái xuất hiện đến nay, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi cô. Mỗi hành động, cử chỉ đều được hắn quan sát rất kỹ, khả năng nắm bắt tâm lú của Kỳ Vân Lẫm rất nhanh nhạy.
Em gái hắn có chuyện muốn nói, cho nên mới xuống phòng ăn theo lời đề nghị của hắn. Chẳng qua cô bé không biết phải mở lời như thế nào, nếu cô đã ngại thì để hắn bắt đầu trước vậy.
“Ngày mai, em sẽ ngoan ngoãn đến nước Y với anh. Chỉ cần anh có thể đảm bảo, ông ấy... Ba sẽ không bán căn biệt thự này phải không? Bà Maria và những người làm đã sống ở đây rất lâu, nếu rời khỏi đây họ không biết phải đi đâu nữa.” Nhược Uyển nói một câu rất dài mà không hề dừng lại lấy hơi.
Dường như cô bé phải hạ quyết tâm thật lớn mới có thể giao tiếp với Kỳ Vân Lẫm. Thấy thái độ em gái như thế, Kỳ Vân Lẫm đột nhiên rất muốn cười. Bộ hắn đáng sợ lắm sao? Đáng sợ đến mức khiến chính em gái mình e dè.
6
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
