0 chữ
Chương 23
Chương 6.2: Gây khó dễ
Kỳ Vân Lẫm: “...”
“Một người khỏe mạnh như em có thể so bì với người ốm sao? Em cứ ốm thử đi, anh sẽ bế em cả ngày.” Miệng lưỡi Kỳ Vân Lẫm không chịu thua kém, lập tức phản bác.
Kỳ Vân Yên lập tức xua tay từ chối: “Thôi khỏi, phúc phần này em không dám nhận đâu.”
Kỳ Vân Lẫm lớn hơn Nhược Uyển tận mười tuổi, nhưng chỉ cách Kỳ Vân Yên hai tuổi. Quan hệ anh em giữa hắn và em gái kế có phần giống bạn bè hơn là kiểu bao dung với Nhược Uyển.
Trêu chọc nhau đủ rồi, hắn bế Nhược Uyển đi thẳng ra cửa.
Cô biết có phản kháng cũng chẳng được gì, bèn tựa đầu vào l*иg ngực rắn chắc của anh trai mà nghỉ ngơi. Dáng vẻ cô lúc này trong mắt Kỳ Vân Lẫm tựa như một chú mèo con ngoan ngoãn đang cần người bảo bọc. Bất giác khiến vòng tay của Kỳ Vân Lẫm càng siết chặt, bế em gái thêm vững vàng.
Cửa phòng bệnh bật mở khi họ bước đến, để lộ ra một người đang cúi đầu chào phía đối diện. Người đó có vóc người rất cao, ít nhất là phải ngang bằng Kỳ Vân Lẫm. Vì đang cúi đầu nên Nhược Uyển không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ khí chất tỏa ra cô có thể chắc chắn đó là nam chính Dư Tĩnh Thần.
“A Thần, phiền anh chuẩn bị xe giúp tôi.” Kỳ Vân Yên lên tiếng.
Dư Tĩnh Thần lập tức đáp: “Vâng!”
Khi anh ngẩng đầu lên đã bắt gặp hình ảnh Kỳ Vân Lẫm đang bế một thiếu nữ nhỏ nhắn. Sự ngạc nhiên thoáng qua nơi đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Loại người máu lạnh như Kỳ Vân Lẫm, cũng có lúc trở nên dịu dàng như vậy sao? Ngay cả Kỳ Vân Yên cũng chưa từng thân thiết với Kỳ Vân Lẫm đến thế.
Vậy ra người thiếu nữ kia chính là ngoại lệ của Kỳ Vân Lẫm, hoặc có lẽ là của cả Kỳ Vân Yên luôn. Nhìn nụ cười rạng rỡ lan đến cả đôi mắt của Kỳ Vân Yên, Dư Tĩnh Thần rất chắc chắn về suy nghĩ của mình.
Ngay khi anh định đi trước thì một giọng khàn đặc bất chợt vang lên: “Anh là người phía Nam sao?”
Bước chân của cả đám người đều dừng lại vì câu hỏi ấy, Kỳ Vân Lẫm cúi đầu nhìn em gái, thì trông thấy cô cố rướn cổ thật cao nhìn về phía Dư Tĩnh Thần.
Hắn vội điều chỉnh tư thế để cô không cần cố quá sức, lại hỏi: “Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”
Nhược Uyển cười gượng: “Lâu rồi không nghe ai nói giọng miền Nam nên em tò mò thôi.”
Nhà họ Tống có gốc ở phương nam, mẹ của bọn họ cũng lớn lên ở miền nam. Sau này vì nhiều biến cố mà ông bà ngoại mới di cư sang Anh sinh sống, nhưng họ chưa bao giờ quên đi nguồn cội. Từ nhỏ nguyên chủ đã sống cùng ông bà nên giọng nói của cô cũng đậm chất miền nam, rất khác biệt với các anh chị em còn lại.
“Một người khỏe mạnh như em có thể so bì với người ốm sao? Em cứ ốm thử đi, anh sẽ bế em cả ngày.” Miệng lưỡi Kỳ Vân Lẫm không chịu thua kém, lập tức phản bác.
Kỳ Vân Yên lập tức xua tay từ chối: “Thôi khỏi, phúc phần này em không dám nhận đâu.”
Kỳ Vân Lẫm lớn hơn Nhược Uyển tận mười tuổi, nhưng chỉ cách Kỳ Vân Yên hai tuổi. Quan hệ anh em giữa hắn và em gái kế có phần giống bạn bè hơn là kiểu bao dung với Nhược Uyển.
Trêu chọc nhau đủ rồi, hắn bế Nhược Uyển đi thẳng ra cửa.
Cô biết có phản kháng cũng chẳng được gì, bèn tựa đầu vào l*иg ngực rắn chắc của anh trai mà nghỉ ngơi. Dáng vẻ cô lúc này trong mắt Kỳ Vân Lẫm tựa như một chú mèo con ngoan ngoãn đang cần người bảo bọc. Bất giác khiến vòng tay của Kỳ Vân Lẫm càng siết chặt, bế em gái thêm vững vàng.
“A Thần, phiền anh chuẩn bị xe giúp tôi.” Kỳ Vân Yên lên tiếng.
Dư Tĩnh Thần lập tức đáp: “Vâng!”
Khi anh ngẩng đầu lên đã bắt gặp hình ảnh Kỳ Vân Lẫm đang bế một thiếu nữ nhỏ nhắn. Sự ngạc nhiên thoáng qua nơi đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Loại người máu lạnh như Kỳ Vân Lẫm, cũng có lúc trở nên dịu dàng như vậy sao? Ngay cả Kỳ Vân Yên cũng chưa từng thân thiết với Kỳ Vân Lẫm đến thế.
Vậy ra người thiếu nữ kia chính là ngoại lệ của Kỳ Vân Lẫm, hoặc có lẽ là của cả Kỳ Vân Yên luôn. Nhìn nụ cười rạng rỡ lan đến cả đôi mắt của Kỳ Vân Yên, Dư Tĩnh Thần rất chắc chắn về suy nghĩ của mình.
Bước chân của cả đám người đều dừng lại vì câu hỏi ấy, Kỳ Vân Lẫm cúi đầu nhìn em gái, thì trông thấy cô cố rướn cổ thật cao nhìn về phía Dư Tĩnh Thần.
Hắn vội điều chỉnh tư thế để cô không cần cố quá sức, lại hỏi: “Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”
Nhược Uyển cười gượng: “Lâu rồi không nghe ai nói giọng miền Nam nên em tò mò thôi.”
Nhà họ Tống có gốc ở phương nam, mẹ của bọn họ cũng lớn lên ở miền nam. Sau này vì nhiều biến cố mà ông bà ngoại mới di cư sang Anh sinh sống, nhưng họ chưa bao giờ quên đi nguồn cội. Từ nhỏ nguyên chủ đã sống cùng ông bà nên giọng nói của cô cũng đậm chất miền nam, rất khác biệt với các anh chị em còn lại.
7
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
