TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 3.4: Sự cố

Khi còn cách sân bay mười phút lái xe, lúc này Nhược Uyển đang ngủ gật thì bị hệ thống đánh thức.

[Dậy, dậy mau! Sắp bắt đầu rồi.] Hệ thống vội vã hối thúc.

Nhược Uyển mơ màng ngồi dậy, đôi mắt còn mơ màng cố gắng mở to nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay có chút u ám, những cụm mây xám trôi lững lờ như báo hiệu điều gì đó không lành.

Đột nhiên, hàng loạt những tiếng rầm rầm khủng khϊếp vang lên khiến Nhược Uyển giật mình thon thót. Dù khoảng cách giữa cô và tiếng động có vẻ khá xa, vẫn làm cô gái nhỏ sợ chết khϊếp.

“Hệ thống, bắt đầu rồi à?” Nhược Uyển gào lên trong đầu.

Hệ thống: [Xong rồi, tưởng gì ghê gớm lắm, tập kích có một lần là xong.]

Cô còn chưa kịp mắng chửi thì cả cơ thể đã rơi vào một vòng tay rắn chắc. Kỳ Vân Lẫm bế thốc cô lên như trẻ con để cô ngồi hẳn lên người hắn.

Hắn lớn tiếng quát: “Tiếp tục chạy, không được dừng lại.”

Tài xế đạp chân ga, nhanh chóng vượt qua khu vực gặp nạn phía trước. Những chiếc xe còn lại cũng làm theo, nối đuôi nhau lần lượt di chuyển qua chỗ va chạm.

Lúc đi ngang qua chỗ ấy, Nhược Uyển có thể nhìn thấy chiếc xe đã húc đổ dải phân cách mà lật nghiêng trên mặt đường ngược chiều. Hình như có bộ phận nào đó đã bén lửa, làm chiếc xe bốc khói dữ dội, nhưng vì tầm nhìn hạn chế khiến cô không thể quan sát kỹ.

Liệu có ai chết vì cô không?

Người trong xe còn sống không?

[Còn sống, bị thương thôi. Bọn họ đều đã được tập huấn kỹ càng rồi, hơn nữa đây chỉ là một cuộc tấn công thăm dò, không phải đòn kết liễu chí mạng.] Hệ thống nói.

Đối phương đã tính toán chính xác để khiến vụ tai nạn không thể đoạt mạng người.

Nhược Uyển run rẩy trong lòng Kỳ Vân Lẫm, vô thức siết chặt vạt áo sơ mi trước ngực hắn khiến tà áo vốn phẳng phiu lại trở nên nhăn nhúm.

Kỳ Vân Lẫm cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng mình đang run lên bần bật, bất giác lại ôm chặt cô hơn. Bàn tay to lớn phủ lên đầu cô, ép cô phải quay mặt tựa vào lòng hắn.

“Đừng nhìn, em đừng nhìn. Không sao cả, mọi thứ ổn rồi.” Kỳ Vân Lẫm nhẹ nhàng vỗ về em gái.

Những báo cáo của thuộc hạ vẫn vang lên bên trong tai nghe hắn đang đeo. Sự lo lắng của hắn đã trở thành sự thật, có kẻ muốn nhắm đến Nhược Uyển.

Có lẽ đây chỉ là thăm dò, vì các hành động tấn công khác không được diễn ra cùng lúc.

Hắn nhanh chóng ra lệnh cho đoàn xe giữ vững đội hình, tiếp tục lặp lại hành động đảo vị trí lúc trước. Đồng thời thực hiện hai cuộc gọi, một cuộc để điều động thêm xe hỗ trợ, một cuộc là gọi cho anh cả Kỳ Vân Trạch.

“Anh cả, bọn em bị tấn công!”

“Có sao không?” Người đầu giây bên kia vẫn rất bình tĩnh, nếu em trai hắn có thể gọi về thông báo thì chắc chắn cả bọn đều vô sự.

Kỳ Vân Lẫm nhìn em gái đáng thương đang sợ hãi trong lòng, bất giác cau chặt chân mày: “Nhược Uyển đang hoảng sợ.”

“Anh biết rồi, để anh lo!” Kỳ Vân Trạch không nói gì thêm, lập tức cúp máy.

Chỉ vài giây sau cuộc gọi, lại có thêm khoảng chục chiếc xe tham gia vào đoàn người của Kỳ Vân Lẫm. Nhìn bề ngoài chúng không có gì nổi bật, nhưng thực chất lại là những chiếc xe bọc thép hạng nặng được thiết kế cho các cuộc xung đột bên trong thành phố.

[Sao nào? Kí©h thí©ɧ không? Phấn khởi không?] Hệ thống vui vẻ nhảy nhót trong đầu Nhược Uyển.

Nhược Uyển: “...”

Nếu hệ thống có thể hóa hình đứng trước mặt cô, cô nhất định sẽ đập cho nó một trận ra trò.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.