0 chữ
Chương 62
Chương 62: Drama
Anh day day sống mũi: “Thẩm Liên, tôi chưa từng có suy nghĩ đó với cô. Tình cảm không phải chuyện có thể đem ra thử đâu.”
Thẩm Liên hít một hơi thật sâu, giọt nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô ta cố chấp lau khô: “Vậy thì… Làm phiền anh rồi.”
Đợi cô ta đi rồi, Lương Hoài Tự bực bội thở dài một hơi, định đi vệ sinh xong thì về.
Trong nhà vệ sinh nam không có nhiều người, ngoài anh ta ra chỉ có hai cậu trai đang đứng cách đó vài bồn tiểu.
“Anh Lạc gọi chúng ta đến để dỗ chị gái kia vui, nhưng sao tôi thấy chị ấy vui sẵn rồi mà?”
“Ờ, tôi cũng thấy thế. Một người vừa xinh đẹp vừa có tiền như vậy, có thể buồn chuyện gì cơ chứ?”
“Ê?” Một cậu tò mò nói: “Không lẽ anh Lạc có ý đó đó?”
“Cậu điên à?” Người còn lại bật lại: “Chúng ta là người nổi tiếng trên mạng đấy? Anh Lạc gọi tụi mình đến chẳng qua là để thêm phần đẹp mắt thôi. Với lại anh Lạc đâu phải kiểu người như vậy.”
“Ý tôi là…” Cậu trai cười cười: “Tôi thấy chị ấy rất được, cậu nói xem tôi có cơ hội không?”
“Thôi đi! Người do anh Lạc dẫn đến, chúng ta có mơ cũng không với tới đâu.” Nói rồi chợt nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt lộ ra vẻ khác thường: “Nhưng cậu có để ý không? Hôm nay Triệu Tử Lâm lạ lắm. Trong nhóm mình cậu ấy là người có fan đông nhất, bình thường kiệm lời mà hôm nay lại nói nhiều đến lạ.”
“Ai mà biết được.”
Khi Lương Hoài Tự đang rửa tay thì hai người kia cũng đang bên cạnh. Đợi anh chậm rãi rửa xong, họ đã rời đi.
“Các cậu làm gì trong toilet mà lâu thế?” Lương Triều Lạc hất cằm hỏi.
Quách Chí Hi cười cười: “Là tại Tán Tử đi tiểu lâu.”
“Cậu cút đi!” Hai người nhanh chóng đùa giỡn với nhau.
Trang Phù Dao bị cái không khí trẻ trung, tinh nghịch ấy lan sang, bật cười thành tiếng.
Cô vừa mới từ thành phố Trâu trở về đã bị Lương Triều Lạc đón đi. Thằng nhóc chảy nước mũi năm xưa giờ đã thành thiếu niên tuấn tú, áo phông trắng phối quần jean, vừa sáng sủa vừa bảnh bao, chẳng hề giống một đứa nhóc nghịch ngợm như cô tưởng. Cử chỉ hành vi đều mang nét điềm đạm vượt tuổi.
Lương Triều Lạc nói với cô, có một buổi tụ tập của bạn bè, muốn dẫn cô đi chơi một chút.
Dù hơi mệt vì đường xa, nhưng sau mười sáu năm gặp lại, Trang Phù Dao cũng muốn trò chuyện nhiều với thằng bé, nên gật đầu đồng ý.
Đến nơi, cô hơi bất ngờ.
Ngoài cô ra thì toàn bộ đều là nam, hơn nữa ai nấy đều ăn mặc chỉn chu, có trang điểm nhẹ. Qua lời trò chuyện, cô biết nhóm người này đều là hotboy mạng, người ít thì có vài trăm nghìn fan, người nhiều thì mấy triệu, đúng kiểu “kiếm cơm từ nhan sắc”.
Chỉ tiếc là hôm nay không có Tống Tình và Donut.
Cô gửi tin vào nhóm bạn:
[Hú, có ai rảnh không?]
Tống Tình: [Đang ăn với team.]
Donut: [Đang karaoke với bạn đại học [hôn gió]]
Trang Phù Dao tiếc nuối: [Bên này có một buổi tụ toàn mỹ nam, hai đứa không đến thật uổng.]
Tống Tình: [Sao chị không nói sớm! Em thật hận mình không ở thành phố Giang. Bây giờ em quay về còn kịp không? [khóc]]
Thẩm Liên hít một hơi thật sâu, giọt nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô ta cố chấp lau khô: “Vậy thì… Làm phiền anh rồi.”
Đợi cô ta đi rồi, Lương Hoài Tự bực bội thở dài một hơi, định đi vệ sinh xong thì về.
Trong nhà vệ sinh nam không có nhiều người, ngoài anh ta ra chỉ có hai cậu trai đang đứng cách đó vài bồn tiểu.
“Anh Lạc gọi chúng ta đến để dỗ chị gái kia vui, nhưng sao tôi thấy chị ấy vui sẵn rồi mà?”
“Ờ, tôi cũng thấy thế. Một người vừa xinh đẹp vừa có tiền như vậy, có thể buồn chuyện gì cơ chứ?”
“Ê?” Một cậu tò mò nói: “Không lẽ anh Lạc có ý đó đó?”
“Cậu điên à?” Người còn lại bật lại: “Chúng ta là người nổi tiếng trên mạng đấy? Anh Lạc gọi tụi mình đến chẳng qua là để thêm phần đẹp mắt thôi. Với lại anh Lạc đâu phải kiểu người như vậy.”
“Thôi đi! Người do anh Lạc dẫn đến, chúng ta có mơ cũng không với tới đâu.” Nói rồi chợt nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt lộ ra vẻ khác thường: “Nhưng cậu có để ý không? Hôm nay Triệu Tử Lâm lạ lắm. Trong nhóm mình cậu ấy là người có fan đông nhất, bình thường kiệm lời mà hôm nay lại nói nhiều đến lạ.”
“Ai mà biết được.”
Khi Lương Hoài Tự đang rửa tay thì hai người kia cũng đang bên cạnh. Đợi anh chậm rãi rửa xong, họ đã rời đi.
“Các cậu làm gì trong toilet mà lâu thế?” Lương Triều Lạc hất cằm hỏi.
Quách Chí Hi cười cười: “Là tại Tán Tử đi tiểu lâu.”
“Cậu cút đi!” Hai người nhanh chóng đùa giỡn với nhau.
Trang Phù Dao bị cái không khí trẻ trung, tinh nghịch ấy lan sang, bật cười thành tiếng.
Lương Triều Lạc nói với cô, có một buổi tụ tập của bạn bè, muốn dẫn cô đi chơi một chút.
Dù hơi mệt vì đường xa, nhưng sau mười sáu năm gặp lại, Trang Phù Dao cũng muốn trò chuyện nhiều với thằng bé, nên gật đầu đồng ý.
Đến nơi, cô hơi bất ngờ.
Ngoài cô ra thì toàn bộ đều là nam, hơn nữa ai nấy đều ăn mặc chỉn chu, có trang điểm nhẹ. Qua lời trò chuyện, cô biết nhóm người này đều là hotboy mạng, người ít thì có vài trăm nghìn fan, người nhiều thì mấy triệu, đúng kiểu “kiếm cơm từ nhan sắc”.
Cô gửi tin vào nhóm bạn:
[Hú, có ai rảnh không?]
Tống Tình: [Đang ăn với team.]
Donut: [Đang karaoke với bạn đại học [hôn gió]]
Trang Phù Dao tiếc nuối: [Bên này có một buổi tụ toàn mỹ nam, hai đứa không đến thật uổng.]
Tống Tình: [Sao chị không nói sớm! Em thật hận mình không ở thành phố Giang. Bây giờ em quay về còn kịp không? [khóc]]
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
