0 chữ
Chương 49
Chương 49: Leo núi
Những lời đó như lựu đạn ném thẳng vào tim Lương Hoài Tự, cuộn lên những cơn sóng lớn, tim đau nhói như bị kéo căng.
Ánh mắt anh tối sầm lại, nhéo bản thân một cái thật mạnh như để thức tỉnh.
Khi xuống núi, họ ngồi cáp treo. Cuối tuần có rất nhiều bạn trẻ lên núi chơi, hàng người xếp dài chờ đến lượt.
Trang Phù Dao cúi đầu lướt điện thoại, từ đầu đến cuối không nói một câu với Lương Hoài Tự. Dù chỉ mặc đồ thể thao đơn giản nhưng gương mặt và vóc dáng nổi bật của cô vẫn thu hút biết bao ánh nhìn. Có lẽ do thấy cô đi một mình, mấy chàng trai trẻ bên cạnh bắt đầu có ý định lại gần làm quen.
Lương Hoài Tự nhanh chóng nhận ra ánh mắt khác lạ đó, đột nhiên vô cùng thấu hiểu câu “đang trong độ tuổi tươi đẹp” mà cô từng nói.
Trong lòng anh trào lên một cảm giác không vui, liền tìm cớ bắt chuyện với Trang Phù Dao: “Cảnh trên núi đẹp thật đấy.”
Mấy chàng trai kia nhận ra cô gái xinh đẹp này đã có người đi cùng, đành tiếc nuối thu lại ý định bắt chuyện.
Trang Phù Dao nhàn nhạt liếc anh một cái. Cô đang nóng, lại còn bực bội, chẳng có tâm trạng đâu mà ngắm cảnh hay nói chuyện, chỉ lạnh lùng đáp một tiếng: “Ừ.”
Lương Hoài Tự tưởng cô mệt nên không muốn nói chuyện.
Cáp treo đưa họ thẳng xuống chân núi.
Họ cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe, vừa lúc có một bà bác đang bế đứa bé đi ngang qua.
Đứa bé không ngừng khóc oà, bà bác thì nhỏ nhẹ dỗ dành: “Đi nào, đừng khóc nữa, bà đưa cháu đi tìm mẹ nhé.”
Ban đầu Trang Phù Dao cũng không để ý, nhưng đứa bé khóc to quá khiến cô phải quay đầu nhìn lại, liền phát hiện có điều bất thường.
Bà bác ấy bước đi vội vã, vừa đi vừa dáo dác nhìn quanh. Nhìn kỹ lại, đứa bé mặc đồ rất đẹp, đôi giày là mẫu giày trẻ em của một thương hiệu xa xỉ.
Ngược lại, quần áo của bà bác trông vô cùng giản dị, vải vóc bạc màu, không giống với dáng vẻ của một “bà nội” có cháu ăn mặc sang trọng như thế.
Điều này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến các vụ buôn bán trẻ em từng được cảnh báo.
Trang Phù Dao nghi ngờ hỏi: “Đây là cháu của bà thật à?”
Bà bác hơi thay đổi sắc mặt, nhưng nhanh chóng nở nụ cười giả lả: “Cô gái à, cô nói gì vậy? Đây là cháu trai của tôi thật mà.”
Đứa bé trông chỉ ba bốn tuổi, nhưng đã biết nhận mặt người. Đôi mắt tròn xoe vẫn đang khóc, nó vừa khóc vừa nói: “Bà không phải bà nội của cháu!”
Bà bác vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Trẻ con giận dỗi thôi mà.” Nhưng khi thấy tình thế không lừa được nữa, bà ta định ôm đứa bé bỏ chạy.
Trang Phù Dao lập tức nhận ra điều không ổn, lao tới chặn đường. Ngay lúc đó, không biết bà ta rút đâu ra một con dao.
Con dao sắp đâm trúng người, Lương Hoài Tự nhanh như chớp lao đến che chắn cho cô.
“Lương Hoài Tự!” Trang Phù Dao kinh hoảng hét lên.
Cánh tay anh bị lưỡi dao cứa trúng, máu chảy không ít.
Ánh mắt anh tối sầm lại, nhéo bản thân một cái thật mạnh như để thức tỉnh.
Khi xuống núi, họ ngồi cáp treo. Cuối tuần có rất nhiều bạn trẻ lên núi chơi, hàng người xếp dài chờ đến lượt.
Trang Phù Dao cúi đầu lướt điện thoại, từ đầu đến cuối không nói một câu với Lương Hoài Tự. Dù chỉ mặc đồ thể thao đơn giản nhưng gương mặt và vóc dáng nổi bật của cô vẫn thu hút biết bao ánh nhìn. Có lẽ do thấy cô đi một mình, mấy chàng trai trẻ bên cạnh bắt đầu có ý định lại gần làm quen.
Lương Hoài Tự nhanh chóng nhận ra ánh mắt khác lạ đó, đột nhiên vô cùng thấu hiểu câu “đang trong độ tuổi tươi đẹp” mà cô từng nói.
Trong lòng anh trào lên một cảm giác không vui, liền tìm cớ bắt chuyện với Trang Phù Dao: “Cảnh trên núi đẹp thật đấy.”
Trang Phù Dao nhàn nhạt liếc anh một cái. Cô đang nóng, lại còn bực bội, chẳng có tâm trạng đâu mà ngắm cảnh hay nói chuyện, chỉ lạnh lùng đáp một tiếng: “Ừ.”
Lương Hoài Tự tưởng cô mệt nên không muốn nói chuyện.
Cáp treo đưa họ thẳng xuống chân núi.
Họ cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe, vừa lúc có một bà bác đang bế đứa bé đi ngang qua.
Đứa bé không ngừng khóc oà, bà bác thì nhỏ nhẹ dỗ dành: “Đi nào, đừng khóc nữa, bà đưa cháu đi tìm mẹ nhé.”
Ban đầu Trang Phù Dao cũng không để ý, nhưng đứa bé khóc to quá khiến cô phải quay đầu nhìn lại, liền phát hiện có điều bất thường.
Bà bác ấy bước đi vội vã, vừa đi vừa dáo dác nhìn quanh. Nhìn kỹ lại, đứa bé mặc đồ rất đẹp, đôi giày là mẫu giày trẻ em của một thương hiệu xa xỉ.
Điều này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến các vụ buôn bán trẻ em từng được cảnh báo.
Trang Phù Dao nghi ngờ hỏi: “Đây là cháu của bà thật à?”
Bà bác hơi thay đổi sắc mặt, nhưng nhanh chóng nở nụ cười giả lả: “Cô gái à, cô nói gì vậy? Đây là cháu trai của tôi thật mà.”
Đứa bé trông chỉ ba bốn tuổi, nhưng đã biết nhận mặt người. Đôi mắt tròn xoe vẫn đang khóc, nó vừa khóc vừa nói: “Bà không phải bà nội của cháu!”
Bà bác vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Trẻ con giận dỗi thôi mà.” Nhưng khi thấy tình thế không lừa được nữa, bà ta định ôm đứa bé bỏ chạy.
Trang Phù Dao lập tức nhận ra điều không ổn, lao tới chặn đường. Ngay lúc đó, không biết bà ta rút đâu ra một con dao.
“Lương Hoài Tự!” Trang Phù Dao kinh hoảng hét lên.
Cánh tay anh bị lưỡi dao cứa trúng, máu chảy không ít.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
